Ông bà Lê Khoan, Nguyễn Oanh có thể không nhận ra chứ Mạc
Tuần nhìn một cái là biết ngay. Lê Hương cất giọng ngọt ngào giả dối.
- Anh đến rồi ạ.
- À... ừ.
Mạc Tuân không biết phải nói gì với cô, lòng dâng lên cảm giác tội lỗi tột cùng. Chắc cô đang chửi thầm trong bụng bởi vì kiếp trước hắn là một thằng chẳng ra gì, khiến vợ con chết thảm.
Lê Hương nhìn giỏ hoa quả và chai rượu vang trên bàn, cặp mắt xuống nói lời xa cách.
- Anh khách sáo quá, lần nào cũng mua quà đến. Em vào bếp giúp mẹ một chút nha.
Mạc Tuân gật đầu, ánh mắt chao đảo, thoáng sợ hãi rồi giấu đi ngay vì giọng nói lạnh như băng của cô. Tay hắn khẽ run lên, siết chặt, quay lại tiếp tục nghe ông Lê Khoan nói chuyện.
Làm thế nào bây giờ? Lê Hương quay trở lại, Con đường theo đuổi của hắn chắc chắn sẽ khó khăn hơn gấp vạn lần nhưng nhìn thấy cô, hắn lại cảm thấy vui mừng khôn xiết bởi vì cô đã không chết, được trọng sinh trở lại.
Kiếp trước Lê Hương vì lấy hắn mà quá bất hạnh, sống không vui vẻ, chết trong tức tưởi oan ức, kiếp này có cơ hội làm lại cuộc đời, đương nhiên hắn phải khiến cô được hạnh phúc, bù đắp cho những tội lỗi kiếp trước hắn đã gây ra.
Mạc Tuân phải đền cho Lê Hương một cuộc đời hạnh phúc mới, để có được Sống sung sướng, nhàn hạ với tâm lý thoải mái nhất có thể.
Hắn cảm thấy lo lắng, sợ hãi nhưng cũng nhẹ nhõm.
Thay vì theo đuổi một Lê Hương hoàn toàn không nhớ gì về kiếp trước, kết hôn rồi sống vui vẻ cùng cô thì việc đền tội của mình, bù đắp cho Lê Hương vợ hắn mới là chuộc lỗi. Cho nên cô trọng sinh chính là điều tốt nhất để hắn có thể chuộc lại lỗi lầm của mình. Lê Hương có quyền xua đuổi, căm ghét hắn, hắn không oán trách cô, hắn đáng bị như vậy. Nhưng kiếp này nhất định hắn phải thay đổi để khiến cô được hạnh phúc.
Lê Hương dọn bàn xong, ra mời bố và Mạc Tuân vào.
- Bố, Mạc Tuân, cơm xong rồi ạ.
Nụ cười của cô có phần lạnh lùng và xa cách đến nỗi bố cô cũng nhận ra, ông nhướn mày nhìn Mạc Tuân. Hắn quay lại liếc qua Lê Hương rồi cụp mắt xuống như người có lỗi, cười gượng.
- Vào thôi. - Ông Lê Khoan khách sáo mời.
Mạc Tuân đứng dậy đi theo, bộ dạng không tự nhiên.
Bữa cơm khá vui vẻ, Mạc Tuân hỏi chuyện bà Nguyễn Oanh, bà nói toàn chuyện lông gà vỏ tỏi của các nhà xung quanh. Ông Lê Khoan và Mạc Tuân cũng góp vào cho vui, không hề đề cập gì đến chuyện công ty hay nợ nần. Lê Hương không nói, chỉ nghe, hùa vào dăm ba câu.
Đột nhiên bà Nguyễn Oanh hỏi:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!