Mà dù họ không chống lại được số phận, ra đi thêm một lần nữa thì hiện tại Mạc Tuân cũng không phải là Mạc Tuân 18 tuổi nữa rồi. Hắn là một người đàn ông hai mươi tám tuổi trọng sinh, có đầy đủ kinh nghiệm đau thương bao nhiêu năm bôn ba vất vả, gây dựng sự nghiệp. Hắn có kinh nghiệm, ký ức và tầm nhìn mà kiếp trước khi mới mười tám tuổi không hề có. Hắn cũng chẳng cần sự giúp đỡ của bất cứ ai, kể cả Dương Huế.
Nghĩ đến Dương Huế, lửa hận bốc lên ngùn ngụt trong lòng Mạc Tuân.
Ở đàn bà khốn nạn đó đã hại chết vợ con hắn, kiếp này hắn phải cho ả biết thế nào là oan có đầu nợ có chủ.
Còn Lê Hương...
Tim Mạc Tuân nhói lên từng hồi, khóe miệng nhếch lên. Lê Hương của hắn còn sống, hiện tại chắc chỉ mới mười lăm tuổi, đang học lớp chín. Nếu thuận lợi như kiếp trước, bảy năm nữa Lê gia sẽ phá sản, Mạc Tuân sẽ xuất hiện như một vị thần giúp đỡ gia đình họ, tán tỉnh Lê Hương, thuận lợi cưới cô về. Đời này nhất định hắn sẽ dốc lòng yêu thương Lê Hương, không để cô chịu thiệt thòi
cả về vật chất lẫn tinh thần, đền bù cho những đau khổ kiếp trước.
Mạc Tuân xuống nhà làm bánh cùng bố mẹ, tận hưởng một ngày chủ nhật yên bình. Buổi chiều hắn lấy xe mô tô ra, đi tới khu biệt thự nhà Lê Hương khi Lê gia chưa phá sản để nhìn thử xem nhà họ ở chỗ nào.
Phố xá rất quen thuộc với Mạc Tuân, cảm giác hoài niệm trào lên trong lòng. Khi hắn đến gần căn biệt thự Lễ gia thì thấy bà Nguyễn Oanh đang ngồi uống trà trong khu vườn nhỏ trước biệt thự, Lê Hương đang vui vẻ cắt hoa. Tim Mạc Tuân hẫng một nhịp, dừng xe bên kia đường, tròn mắt nhìn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!