Những người mẫu khác tập luyện xong xuôi, ngồi xuống ghế chờ uống nước, nghỉ ngơi, còn lại một mình Dương Huế tập đi tập lại trên sàn diễn, mãi không xong. Đạo diễn tức đỏ mặt tía tai, từ nói chuyển sang quát rồi la hét mắng mỏ.
- Trời ơi, người mới thì an phận ở công ty tập luyện thêm đi, mò ra đây làm gì? Vừa chiếm chỗ của người khác vừa làm mất thời gian. Cô thì chỉ có dùng tiền mua vị trí thôi chứ đi catwalk còn sai động tác, thực lực ở chỗ quái nào.
Những người mẫu bên dưới cười khúc khích, bàn tán rì rầm.
- Thì đúng là dùng tiền mua vị trí mà. Đuổi Lê Hương đi rồi cuối cùng còn chẳng bằng một góc của Lê Hương.
- Con nhỏ này thái độ lồi lõm lắm, khinh thường người nghèo.
- Đừng có dây vào nó, có chuyện gì nó lại gọi luật sử kiện cáo này nọ, tầng lớp bình dân như chúng ta theo làm sao được.
- Cũng đúng. Khổ cho Lê Hương nhỉ, kim chủ không to bằng, bị đá cái một.
- Chị còn ở đó mà mèo khóc chuột, nếu không đuổi Lê Hương, ả đuổi chúng ta rồi chiếm chỗ thì sao?
Đám người mẫu lườm nguýt Dương Huế như kẻ thù khiến cô ta vã mồ hôi hột, mặt căng cứng, bước đi càng chẳng ra sao.
Đạo diễn không chịu nổi, đuổi cô ta xuống, hầm hầm rút điện thoại ra gọi cho Thẩm Lăng ca một bài dài.
Dương Huế tức điên người, từ buổi tập trở về nhà cũng không dám nói gì với bố mẹ, phải nói dối là mọi chuyện vô cùng thuận lợi bởi vì để đuổi được Lê Hương đi, cô ta năn nỉ gãy lưỡi mới được bố giúp cho lần cuối.
Dương Huế nghĩ đạo diễn kia mắt có vấn đề rồi, cô đi ta đi catwalk và tự nhìn mình trong gương thấy rất đẹp Cơ mà... chẳng có chỗ nào cần phải chỉnh cả.
Dương Huế nghĩ vậy nên về nhà cũng chẳng tập, đến công ty thì giáo viên chẳng dám nói gì vì có tin đồn cô ta là bạn gái của Dực Minh, do đó Dương Huế chẳng tiến bộ tẹo nào.