-Vâng, anh chờ em chút. - Huy Nam thụt đầu vào.
Dực Luân nhìn căn phòng ký túc xá bé hơn cái phòng tắm nhà gã, cảm thấy ngột ngạt. Phòng có bốn giường tầng ở bốn góc nhưng tầng trên dùng để ngủ, tầng dưới để bàn học và sách vở. Huy Nam nói phòng chỉ có bốn người vì họ là học sinh giỏi được ưu tiên, những phòng khác đều chen chúc tám người.
Dực Luân nhìn thấy chiếc giường tầng ở góc trong còn chưa gấp chăn, đoán đó là giường của Huy Nam thì đi tới ngồi xuống, bỏ bánh bao lên bàn học nhỏ. Cảm giác tù túng, ngột ngạt khiến gã khó chịu, bán than.
- Phòng chặt quá đi...
- Chặt? Anh chưa nhìn thấy ký túc xá đại học à? Mười hai đến mười bốn người một phòng nhé, mà không có nhà vệ sinh khép kín đầu, phải dùng chung với các phòng khác, chờ mệt nghỉ.
Dực Luân nhăn mặt.
Chỗ này là chỗ cho các mầm non tương lai của đất nước ăn ngủ học hành sao? Quá bất công.
- Ngày xưa anh đi học một mình một phòng, ký túc xá của bọn anh còn đẹp hơn khách sạn ba sao trong thành phố này.- Dực Luân cằn nhằn. - Em có muốn ở một mình một phòng không?
- Không ạ. – Huy Nam đi ra khỏi nhà tắm,
nhếch mép cười tà. - Ở một mình buồn lắm, không có đứa phục vụ cơm nước, đến lúc bí không có ai để bàn bạc cách làm bài... Em ở với mấy thằng này quen rồi, thấy rất tốt.
Dực Luân gõ gõ bánh bao trên bàn, nhìn Huy Nam trong ánh sáng ban ngày, mặt đối mặt lần đầu tiên. Cậu khá cao ráo, đặc biệt trắng trẻo, đẹp trai. Mắt to, mi dài ơi là dài, mũi cao, môi đỏ, dáng người thiếu niên mới lớn mảnh khảnh. Mặc dù họ gọi video gần như mỗi ngày nhưng đây là lần đầu tiên Dực Luân nhìn thấy Huy Nam vào ban ngày. Lần trước gặp vội, trời tối, bóng đèn vàng lờ mờ nhìn cũng không rõ lắm.
Dực Luân ngẩn ra. Huy Nam cùng nhìn gã chằm chằm, trầm trồ. - Anh đẹp trai thật, còn sành điệu nữa.
- Chuyện. Gái theo anh từng đàn, thậm chí trai cũng theo anh...
Huy Nam bật cười, ngồi xuống ăn bánh bao.
- Em muốn xem vết thương của anh.
- Đây... - Dực Luân chìa đầu mình ra.- Lành rồi nhưng thành sẹo, ghế chưa. Sau này anh hói, tóc rụng trợ chỗ này ra thì chắc Ở nhà cả ngày rồi đội mũ ra đường mất.
- Làm gì đến nỗi thế. Em thấy may đẹp lắm, sẹo cũng nhỏ mà...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!