- Ái... đau anh...- Dực Luân rên rỉ làm nũng. Anh thiệt thòi đủ đường mà em còn cắn anh à? Anh khóc cho em xem.
- Khóc đi, lần nào anh chẳng giở bài đó ra dọa, có thấy nửa giọt nước mắt nào đâu. Chỉ giỏi bắt nạt người khác, đến người nhà em mà anh còn bắt nạt, chịu thua luôn.
- Đâu có, anh sẽ cho Lê Hương ký hợp đồng ngon lành nhất, đám người mẫu kia kiểu gì cũng thèm nhỏ dãi. Bảo bối, anh ngoan thế này, em thưởng đi...
Dực Luân buông Huy nam ra một chút, mè nheo. Cậu nhìn khuôn mặt đẹp như tạc tượng ngay trước mặt, muốn đốp lại câu gì đó hoặc từ chối nhưng không nỡ, xuống nước hôn nhẹ lên môi Dực Luân một cái. Dực Luân khúc khích cười.
- Hiếm khi em không xù lông nhím lên, thế mà cứng miệng tuyên bố không cần giúp chị gái em. đâu.
Huy Nam bực mình cắn vào môi gã.
- Em chỉ không muốn anh đem thẻ quăng vào mặt Lê Hương hoặc xồng xộc chạy ra tuyên bố là kim chủ của chị ấy thôi. Còn nếu bàn chuyện công việc làm ăn đàng hoàng mà không phải do anh ép cấp dưới thuận theo thì...
- Em nghĩ anh đầu đất vậy sao? Ha ha...-Tiếng cười của Dực Luân khô khan đầy tự ái. - Công ty của anh lớn mạnh như vậy vẫn chưa đủ chứng minh bản lĩnh ư? Em nghĩ anh dựa hơi cha mẹ, rút tiền nhà mang đi đốt cho hào nhoáng à?
Huy Nam không trả lời, nghiêm túc nhìn gã. Trong xe rất tối, ánh mắt cậu khiến Dực Luân tò mò kinh khủng, không hiểu Huy Nam thực sự nghĩ gì trong đầu. Gã hừ lạnh.
- Trẻ hư, phải phạt.
Nói xong môi cũng xông tới cướp đoạt đôi môi mềm mại, non nớt của thiếu niên mới lớn. Huy Nam không phản đối, ngoan ngoãn ôm cổ Dực Luân, tựa cả người vào gã, để gã dẫn dắt. Dực Luân sờ soạng eo lưng mảnh khảnh, luồn tay xuống dưới thăm dò. Huy Nam vẫn không ngăn lại, gã thì thầm.
- Em muốn anh sống sao?
- Không ngăn đâu phải là đồng ý cho anh làm bậy. Chẳng qua em thừa biết anh không dám làm gì trong xe, trước cửa nhà thôi. Ha ha...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!