Thần thái của Lê Hương càng ngày càng đỉnh cao, tự tin và lạnh lùng khiến không chỉ các fan thích, người qua đường cũng trầm trồ khen ngợi, ấn theo dõi. Khi Derefout ra những mẫu thiết kế hầm hố, lượt đặt online của Lê Hương lúc nào cũng cao hơn những người mẫu khác. Nhắc đến Lê Hương thì khách hàng biết nhưng nhắc tới người mẫu này nọ họ chỉ nhớ là người mẫu quen mặt của Derefout thôi, không nói được tên.
Từ ghen tị với Lê Hương, đám người mẫu dần chạy theo nịnh bợ cô để không bị Thẩm Lăng loại bỏ. Có điều tư duy đó là sai lầm, danh sách người mẫu nghiệp dư bị loại vẫn được nộp lên
cho Dực Minh. Nếu dựa vào quan hệ để làm việc, nhét con ông cháu cha vào công ty thì Derefout đã không thể tiến xa được như thế này.
Điện thoại reo vang, Cao Thùy nhấc máy. - Cao Thùy, quản lý của Derefoot đang nghe.
- [Xin chào quản lý. Tôi là Tiêu Hoài, giám đốc marketing của trang sức kim cương và đá quý Hồng Nụ. Xin hỏi người mẫu Lê Hương của quý công ty là do quản lý Cao phụ trách phải không ạ?]
- Vâng thưa ngài, đó là người mẫu do tôi quản
lý.
Cao Thùy siết chặt điện thoại trong tay, cầm bút lên theo thói quen để nếu cần ghi chú gì thì ghi. Tiêu Hoài lịch sự nói:
- [Công ty chúng tôi muốn mời người mẫu Lê Hường hợp tác trong chiến dịch quảng bá sản phẩm trang sức kim cương sắp tới và ký hợp đồng chụp hình tạp chí. Không biết quản lý có thể sắp xếp một cuộc hẹn để để bàn chi tiết được. không?]
- Được chứ ạ. Cảm ơn ngài đã ưu ái người mẫu của chúng tôi. Xin hỏi ngài rảnh vào thời gian nào ạ?
- [Trưa mai thế nào? Mười một giờ, ở quán cafe Thông Sai.]
- Vâng ạ. Tôi sẽ đến đúng giờ. Chúc ngài một ngày tốt lành.
- [Chúc cô một ngày tốt lành.] Cao Thùy ghi chép lại rồi cúp máy, bật cười.
- Trời đất, tự nhiên miếng mồi béo bở rời xuống đầu.
Cô đứng lên đi ra khỏi phòng quản lý trước ánh mắt tò mò của các đồng nghiệp, tới phòng giám đốc báo cáo cho Thẩm Lăng biết. Chuyện các người mẫu của Derefoạt được ký hợp đồng với các công ty khác không có gì lạ, Derefout cũng có quy định chi tiết cho những hợp đồng này. Cần phải nộp bao nhiêu % về công ty, phần của người mẫu hưởng là bao nhiêu, lịch trình phải sắp xếp thế nào để không bị trùng... Các quản lý đều nắm ro.
Lê Hương vừa mới vào công ty mà đã có nhãn hàng khác liên hệ để thỏa thuận hợp đồng như người mẫu chuyên nghiệp đúng là chuyện tốt hiếm thấy. Phàm là người kinh doanh có ai chê tiền đầu, Thẩm Lăng nghe báo cáo lại đương nhiên đồng ý luôn không hề thắc mắc vì sao Lê Hương được nhắm đến.
Lê Hương vẫn theo lịch trình của công ty nhưng tập luyện chuyên tâm hơn, chụp hình nghiêm túc hơn và không thèm nghe điện thoại của Mạc Tuân đã bốn ngày rồi. Có điều khác với lần giận dỗi trước, lần này cô thấy nhớ hắn kinh khủng, giống như mình đang tự hành xác. Chỉ cần
rảnh rỗi Lê Hương sẽ nghĩ đến Mạc Tuần rồi bực mình, lông mày nhăn lại, mặt thần ra nên cô phải tự làm cho mình bận rộn để tống hắn khởi đầu.
Chiều ngày thứ tư, Dực Minh gọi điện cho Lê Hương.
- [Lê Hương, có thể đi ăn tối với anh được không?]
Cô còn chưa ra khỏi phòng thay đồ, liếc nhìn đồng hồ rồi thở dài, từ chối.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!