- Cũng được ạ. Em hay ngồi đó uống bia, nhìn xuống xe cộ chạy bên dưới. Cũng là một cách giết thời gian tốt khi buồn.
Y sấy tóc xong, mặc quần ngố và áo phông rộng ở nhà rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hoa, đón cốc cafe cô đưa cho, hớp một ngụm. Thẩm Hoa thoải mái ngả đầu vào vai Huỳnh Tôn, thở dài khoan khoái.
- Cảnh đẹp, cafe ngon, lại có mỹ nhân hầu hạ nữa, sướng thật đấy.
Huỳnh Tôn bật cười. - Vậy mai chị lại sang đi, em sẽ tiếp tục hầu hạ. - Gần đây lương tối thấp lắm, không có tiền... - Em cho chị nợ nha, còn tính rẻ nữa.- Giọng
Huỳnh Tôn hơi cao lên, khoác vai Thẩm Hoa, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay cô. – Hoặc phục vụ ba buổi tính tiền một buổi thôi. Nếu chị nấu ăn cho em, em sẽ miễn phí luôn.
Thẩm Hoa bật cười.
- Đề nghị hấp dẫn lắm, để tôi suy nghĩ thêm đã. Thiệt thòi cho cậu rồi...
- Không thiệt, dù sao em cũng không thích bán cho người khác.
Thẩm Hoa không nói gì, hớp một ngụm cafe.
Huỳnh Tôn cảm thấy đây là ly cafe ngon nhất mà y từng được uống. Ngọt ngào, ấm áp, thơm tho, khiến trái tim băng giá của y muốn tan chảy. Mặc dù vốn dĩ mối quan hệ này bắt đầu thật oái oăm.
Thẩm Hoa ngẩng đầu lên, Huỳnh Tôn nhìn xuống, thấy cô đã tẩy trang thì nhếch mép cười, nhẹ nhàng hôn chụt một cái lên môi cô. Nụ hôn toàn mùi cafe, ngọt ngào, lạ lẫm khiến Huỳnh Tôn thích thú, hôn thêm lát nữa.
- Chị tẩy trang trông trẻ thật đấy. Em có thể hỏi chị bảo nhiêu tuổi được không?
- Mười tám. Thẩm Hoa lườm y.- Cấm hỏi tuổi phụ nữ.
Huỳnh Tôn bật cười.
- Em xin lỗi. Nhưng mà sau này nếu đi với em, có thể không trang điểm được không? Mặt mộc
cũng xinh bức người như thế này, chị mất công kẻ vẽ làm gì? Tô chút son là được.
- Còn tùy tình huống. Nếu đến những nơi trang trọng thì phải chăm chút kỹ, nếu không sẽ bị cho là cẩu thả. Bình thường tôi đi làm cũng chỉ trang điểm nhẹ thôi.
Huỳnh Tôn nhớ đến hôm Thẩm Hoa nhờ y chở đến studio, gật gù công nhận. Hôm đó Thẩm Hoa trang điểm nhẹ nhàng, nhìn trẻ thật. Nhưng nếu là sếp của Lê Hương thì ít ra cũng phải hơn hắn vài ba tuổi. Hôm nào hắn phải hỏi Lê Hương mới được.
- Cậu mua đồ ăn về mà không ăn sao? Đã ăn tối chưa?
Nghe Thẩm Hoa hỏi Huỳnh Tôn mới sực nhớ ra đùm thịt nướng.
- Em ăn tối sớm nên mua đồ về ăn khuya ấy mà. Giờ uống cafe với chị lại không thấy đói nữa. Để lát đi ạ.
- Uống xong thì ăn, tôi đói.
- A... vậy được. Nhà em chỉ có mì thôi, chị ăn được không?
Thẩm Hoa phì cười.
- Có gì mà không được. Tôi ăn ké mấy miếng của cậu là ổn, ăn nhiều ban đêm sẽ béo bụng.
Huỳnh Tôn nhìn xuống vòng eo nhỏ nhắn của Thẩm Hoa, lắc đầu.
- Không béo, rất đẹp mà...
- Bởi vì tôi ăn kiêng, giữ dáng đó. Nếu ăn thoải mái chắc tôi béo như con heo từ lâu rồi.
Huỳnh Tôn uống hết cafe, dụi mặt vào tóc Thẩm Hoa, hít hà, làm nũng.
- Chị... nuôi em đi... Em ăn hết ít lắm, không tốn nhiều tiền đâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!