Thân thể Mục Đình Sâm cứng đờ, trước đó, gia sản Mục gia…cũng không tính sạch sẽ, lời của Ôn Ngôn, giống như chọc đúng chỗ đau của anh.
Ôn Ngôn hình như cũng nhận ra mình nói sai chỗ nào, lập tức chuyển chủ đề: “Trước đó Diệp Quân Tước cảnh báo Dao Dao cần thận một chút, tối hôm qua còn bị người để mắt tới, hôm nay hình như khôi phục bình thường, em cũng bị dọa đến quá sức, không biết tình huống như thế nào. Diệp Quân Tước kết hôn, Dao Dao dự định tặng anh ta một bức tranh làm lễ, hỏi bố của Kính Thiếu Khanh, khoan hãy nói tranh của nghệ thuật gia rất đáng tiền, độc nhất vô nhị, cũng không biết khi Kính Thiếu Khanh biết chuyện này sẽ không vui hay không?”
Mục Đình Sâm nói vô cũng chắc chắn: “Có.”
Ôn Ngôn có chút cạn lời, cô tùy miệng nói như thế… xem ra đêm nay Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao còn cãi nhau dài dài.
Không ngoài dự liệu, lúc này, trong biệt thự Bạch Thủy Loan, Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao lại huyên náo giương cung bạt kiếm. Trần Mộng Dao không có cảm thấy mình sai: “Em đưa bức tranh thì thế nào? Cái này gọi có qua có lại, là quan hệ rất bình thường, anh làm gì lại phải tức giận? Giận em không trả tiền cho bố anh sao? Là bố anh không muốn! Em đồng ý với anh sẽ không liên hệ cùng Diệp Quân Tước nữa, đây chính là một lần cuối cùng, anh ấykết hôn, em tặng quà, dấu chấm hoàn mỹ, phân rõ giới hạn, đừng có nói cái lý lẽ của anh với em, em không muốn nhìn sắc mặt anh mà nói chuyện đâu!”
Kính Thiếu Khanh ngồi trên ghế sofa, cố gắng kiềm chế vẻ tức giận: “Cậu ta kết hôn em tặng quà, không sợ cậu ta cảm thấy em không nỡ sao? Đồng ý không liên hệ nữa, còn đưa quà cái gì, đừng nói cái gì một lần cuối cùng, anh không tin. Em muốn anh và người con gái nào khác đoạn tuyệt quan hệ, anh đều phủi sạch không còn dấu vết, làm sao đến lượt em lại không làm được? Có khó như vậy sao?”
Trần Mộng Dao tức giận đến ngực thở phập phồng: “Quan hệ của anh với mấy người con gái kia đều là không đúng đắn, em đây là quan hệ bạn bè bình thường, có thể giống nhau sao? Thật sự là sớm muộn gì em cũng bị anh làm tức chết, thực sự không thể tỉnh táo một chút sao? Em về nhà mẹ ở hai ngày, có thông báo điều chuyển em sẽ trở lại công ty làm, nhớ kỹ báo cho em một tiếng! Em cũng không trông cậy vào cái chức phó giám đốc kia của tổng công ty, anh tùy tiện sắp xếp cho em một chức vị là được rồi.”
Đột nhiên điện thoại Kính Thiếu Khanh không đúng lúc vang lên, anh hít sâu một hơi, bình phục một chút tâm tình, mới nhân hạ nút trả lời, ban đêm tĩnh mịch, cho dù không có mở khuếch đại âm thanh, âm thanh của Lê Thuần vẫn lớn như vậy: “Thiếu Khanh, em tìm anh có việc, có tiện ra ngoài một chút không?”
Trần Mộng Dao vừa giống như mèo xù lông, bây giò lại yên tĩnh trở lại.
Kính Thiếu Khanh không nghĩ là Lê Thuần gọi tới, bởi vì là số lạ, anh đạm mạc nói: “Không tiện.”
Sau đó quả quyết cúp điện thoại.
Trần Mộng Dao giống như cười mà không cười hỏi: “Không phải anh nói cùng người phụ nữ khác đã phủi sạch quan hệ rồi sao? Đây chính là cách anh phủi sạch quan hệ hả? Vả mặt à? Mặt đau không? Còn Thiếu Khanh thân thiết như vậy, em còn chưa gọi anh như thế bao giờ.”
Kính Thiếu Thanh vô cùng bát đắc dĩ: “Đừng có gom đũa cả nắm thế được không? Anh không có liên lạc với cô ta, là cô ta đột nhiên tìm anh, không phải anh cũng từ chối rồi sao? Được rồi, chúng ta tính hòa nhau, không cần bàn lại những cái chuyện bực mình kia nữa, lần này kết hôn đưa quà xong, anh không hi vọng thấy em có bắt kì liên hệ gì với Diệp Quân Tước nữa, anh cũng sẽ không gặp mấy người con gái có quan hệ không rõ ràng nữa, OK chứ? Còn có, anh cảm thấy chuyện em mang thai nên nói cho mẹ anh biết, hôn sự của chúng ta cũng nên đưa vào danh sách quan trọng, chuẩn bị sớm một chút.”
Trần Mộng Dao tức giận nói: “Ai nói em muốn kết hôn với anh? Anh nói thì liền tính sao? Anh muốn cưới, bà đây còn chưa muốn gả đây… em sợ anh đoản mệnh!”
Kính Thiếu Khanh không để ý cô oang oang cái gì, gửi cho Lê Lam một tin nhắn: “Mẹ, Dao Dao mang thai.”
Trần Mộng Dao hậu tri hậu giác(*) kịp phản ứng, vội vàng tiến lên nói: “Anh gửi tin nhắn cho dì rồi? Có phải hay không? Cho em xem một chút! Đừng gửi, đợi chút đã! Bọn họ mà biết là em không có chút an tĩnh nào nữa rồi!”
() Quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm Kính Thiếu Khanh đưa di động gio lên cao cao, một cái tay ấn lấy bờ vai của cô: “Đã gửi, không kịp nữa rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!