Chương 692:
Nói xong, Lam Yên liền đi.
Thân hình cao lớn của Mạc Tuân cứng đờ tại chỗ, anh biết Lam Yên nói bóng nói gió anh, người nhìn chằm chằm vào Lê Hương là anh, thèm khát cũng là anh, sắc quỷ cũng chính là anhI Mạc Tuân 28 năm trong đời chưa từng có bị người khác bình phán như vậy, anh là thiên chỉ kiêu tử, là hậu duệ quý tộc thương giới, đàn bà vây quanh anh vô số kể, nhưng bây giờ anh lại bị định nghĩa thành sắc quỷ?
Mạc Tuân sa sầm mặt.
Meo…
Meo meo…
Tiểu Viên Viên trong ngực đạp lung tung, muốn thoát khỏi ngực anh chạy đến chỗ Lê Hương.
Tâm trạng Mạc Tuân rất tệ, hạ mắt nhìn Tiểu Viên Viên, nghiêm túc không vui: “Biết điều cho anh một chút, cô ấy không cần eml”
Meo…
Tiểu Viên Viên bị anh mắng run lẫy bẩy cuộn tròn, nói bậy, cô ấy rõ ràng không cần anh?
Lê Hương mới vừa nói tôi sẽ đến viện khoa học tìm cô?
Phạm Điềm lại nhanh chóng phủ định, Lê Hương không vào được viện khoa học, bởi vì viện trưởng viện khoa học Dạ lão không cho cô vào, cô sao còn vào được chứ? Nhưng Phạm Điềm lại rất lo lắng, rất rõ ràng lời Lê Hương vừa rồi bỏ lại đã để cho cô ta suy đoán cùng sợ hãi trong lo sợ bất an.
Lê Hương thật sự là một đối thủ rất mạnh mẽ?
Lần này Lệ Yên Nhiên chạm trán với Lê Hương gần như là thất bại thảm hại, cô ta đi tới bên người Mạc Tuân: “Anh Tuân, hai mẹ con Lam Yên và Lê Hương này thật đúng là kiêu ngạo, bây giờ cứ để họ kiêu ngạo thế đi, rồi mai cũng khóc thôi à, theo em được biết, ngày mai đám danh môn công tử một người cũng không đến dự, Lê Hương đã bị mấy tên áo đen chơi qua, không người nào nguyện ý xem mắt với cô ta ca.
Lệ Yên Nhiên vừa dứt lời, cô ta cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo không vui dán lên người mình, vừa ngước mắt nhìn, Mạc Tuân đang nhìn cô ta chằm chằm.
Cặp mắt Mạc Tuân sâu thẳm như nét mực đen phảy lên, đậm đặc không thể thấy đáy, anh âm u lạnh lùng nhìn Lệ Yên Nhiên: “Em từ khi nào giống với đám người ngậm máu phun người vừa ngu xuẫn lại lắm miệng kia rồi? Chửi bới người khác chính là tu dưỡng của thiên kim Lệ gia em?”
Mặt Lệ Yên Nhiên đột nhiên trắng nhợt, anh đang phê bình cô ta, hơn nữa nói rất nặng, như vả chan chát vào mặt cô ta, để cô ta thấy nhục nhã khó chịu.
Vì sao? Cũng là bởi vì ban nãy cô nói xấu Lê Hương? Anh vậy mà che chở Lê Hương kia như vậy?
“Anh Tuân, em…” Lệ Yên Nhiên vô tội uất ức nhìn anh.
Mạc Tuân lại không còn kiên nhẫn nghe cô ta nói một câu nào nữa, dù cho một chữ cũng không được, anh trực tiếp nhắc chân dài rời khỏi nơi này.
Anh đi, ném cô ta lại ở đây, cô ta đã là vị hôn thê của anh rồi, trong mắt anh cô ta đến tột cùng là thứ gì? Trong hai mắt Lệ Yên Nhiên dâng lên tầng hơi nước mông lung.