Chương 672:
Bác sĩ trưởng rời đi, Lệ Yên Nhiên kéo Mạc Tuân xoay người, xinh đẹp cười nói: “Anh Tuân, chúng ta về thôi.”
Vừa mới xoay người, Mạc Tuân liền thấy Lê Hương ở hành lang phía trước.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, Lê Hương nhìn Mạc Tuân, Mạc Tuân cũng nhìn Lê Hương.
Lê Hương mặc quần áo bệnh nhân trong bệnh viện, sắc áo trắng xanh bệnh càng khiến dáng người cô thêm nhỏ nhắn, mái tóc đen thanh thuần tùy ý rối tung nơi đầu vai, lộ ra khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc, bởi vì trán bị thương, nên bây giờ dán một miếng băng gạc , cô càng thêm yếu đuối hơn ngày thường, trông mà đau lòng.
Hiện tại đôi mắt đen láy ấy dán lên mặt anh, tròng mắt cô như chứa đựng hồ nước xuân, khiến người ta liếc mắt nhìn sẽ đắm chìm vào đó.
Bước chân Mạc Tuân khẽ khựng, anh dừng lại.
Lệ Yên Nhiên nhận ra Mạc Tuân dị thường, cô ta theo ánh mắt Mạc Tuân nhìn về phía trước, cũng nhìn thấy Lê Hương.
Lệ Yên Nhiên nhíu mày, cực kỳ chán ghét Lê Hương, lúc đầu cô bị mấy tên đàn ông mang đi, cô ta đứng xem trò vui, cô ta nào đâu biết rằng Mạc Tuân vậy mà cứu Lê Hương.
Mạc Tuân đạp lút cần ga, dùng Rolls-Royce Phantom va vào chiếc xe van kia, cánh tay phải của anh bị thương quá nghiêm trọng, gần như phê.
Mạc Tuân vì cứu Lê Hương mà phế đi một cánh tay của mình?
Lệ Yên Nhiên chưa từng có đặt Lê Hương vào mắt, cô ta cho rằng Mạc Tuân cũng chỉ là bị sắc đẹp Lê Hương mê hoặc, nhưng đến giò phút này cô ta mới có cảm giác nguy cơ sâu đậm, Mạc Tuân mê luyến Lê Hương hơn so với cô ta tưởng tượng rất nhiều.
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng nhếch môi đỏ, cô ta nhìn Lê Hương cười nói: “Lê tiểu thư, cô không sao chứ, ngày đó cô mắt tích thực sự dọa sợ chúng tôi.”
Lê Hương thu mắt khỏi khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân, sau đó nhìn về phía Lệ Yên Nhiên, cô thản nhiên nói: “Tôi rất khỏe, cảm ơn cô quan tâm.”
“Vậy thì tốt, nhưng gần đây bên ngoài lời đồn nổi lên bốn phía, nói cô bị mấy gã áo đen ở trên xe van đã xảy ra một ít… chuyện không thể miêu tả được đó…” Lệ Yên Nhiên cố ý nhắc đến đề tài này.
“Lệ tiêu thư!” Lúc này Lam Yên đã trở về, bà nhanh chóng đi tới cạnh Lê Hương, chắn Lê Hương sau mình: “Lệ tiểu thư, đều là con gái, cô vì sao cố ý ở trước mặt Lê Hương nhà tôi nhắc tới chuyện không vui như thế, họ nói thiên kim Lệ gia người đẹp tâm thiện, nhưng sao tôi lại cảm giác miệng cô lại bẩn như vậy chứ, đây chính là giáo dưỡng của Lệ gia mấy người?”
Lam Yên nhưng là phụ nữ giới giang hồ, chưa từng cãi thua, lúc này bà giống như một con gà mái bảo vệ con, không chút lưu tình mỗ Lệ Yên Nhiên một cái.
Lệ Yên Nhiên lớn như vậy còn chưa từng bị ai mắng là miệng bẩn, huống chỉ là ở trước mặt Mạc Tuân, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta xấu hỗ đỏ bừng: “Bài”
“Tôi thì làm sao? Lê gia chúng tôi cũng không sợ Lệ gia mấy người!” Lam Yên chống nạnh nói.