Chương 657:
Trước khi đi, ông nói câu sau cùng: “Chúng ta khác nhau, con may mắn hơn bố.”
Con ông may mắn hơn ông rất nhiều, bởi vì trong sinh mệnh Mạc Tuân gặp được là Lê Hương, cô gái Lê Hương kia yêu anh như sinh mệnh.
Mà ông gặp Liễu Anh Lạc, mặc kệ ông có cố thế nào, cũng không chiếm được một chút tình yêu nào của bà.
Đời này của ông đều là yêu mà không được yêu.
Điều này cũng có thể chính là nguyên nhân Mạc Từ Tước hạ thủ lưu tình với Lê Hương! Lúc Lê Hương lấy thân phận con gái Hạ gia đến Đề Đô, quản gia tư nhân của ông Tống Minh đã đưa tư liệu cho ông, ông vốn có thể bóp Lê Hương chết trong trứng nước.
Thế nhưng, ông không ra tay.
Ông và Lê Hương đã từng quen biết, ánh đầu tiên mắt ông đã biết Lê Hương cô gái này là ngôi sao rực rỡ, tới đâu cũng sẽ là tâm điểm giữa vạn người.
Ngày hôm nay tất cả chuyện xảy ra ở Đề Bar Mạc Từ Tước đều biết, ông ở Hải Thành cũng từng nói, ông không hy vọng Lê Hương xuất hiện trong sinh mệnh Mạc Tuân lần nữa, bởi vì, cô có thể dễ dàng phá hủy anh.
Quả nhiên, Mạc Tuân gặp lại Lê Hương lần nữa, anh lại yêu, yêu đến hai lần.
Một gói thuốc lá rất nhanh đã hút hết, Mạc Tuân vào phòng tắm xối nước lạnh, sau đó lên giường ngủ.
Anh nhanh chóng say giấc, sau khi trở lại Đế Đô, giấc ngủ của anh vẫn tốt.
Thế nhưng, anh nằm mơ.
Mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mộng là tiên cảnh nhân gian, anh nằm trên giường, nhưng trong khoái cảm cực độ kích thích tỉnh lại, anh mở mắt ra, khi đó là hừng đông, tia sáng màu vàng kim xuyên qua lớp cửa số từ từ soi đến, một căn phòng ấm áp lưu luyến, chậm rãi anh thấy rõ, trên người của anh có một người đang ngồi.
Đó là một cô gái, dáng người nhỏ nhắn yêu kiều, trên người cô mặc váy ngủ hai dây, nhìn như là màu hồng nude, càng thêm tôn lên làn da trắng mịn như sữa bò.
Mái tóc đen thanh thuần như tơ lụa xõa tung ở bờ vai trơn bóng, có vài sợi tóc mắc ở sau tai, lộ vành tai nhỏ trắng như tuyết, Mạc Tuân thấy được mặt cô, khuôn mặt khó khăn lắm mới lớn bằng bàn tay, ngũ quan thanh thuần tuyệt sắc, đôi mắt đen láy lóng lánh ánh nước nhìn anh, sóng nước xoay vần trong đôi mắt kia.
Hình ảnh đó, chính là cảnh hoạt sắc sinh hương(‘).
(°) Hoạt sắc sinh hương: Ý chỉ những bông hoa diễm lệ nhát, dùng để miêu tả nhan sắc xinh đẹp của người phụ nữ.
Trong mộng chính khóe mắt anh đỏ tươi, trong cỗ họng như có than lửa lăn qua, bàn tay to nắm lấy đường cong mềm mại hình chữ S kia, giọng khàn đục: “Lê Hương, em làm gì thế hả?”
Cô gái vươn bàn tay nhỏ bé, đẩy anh ngã ra sau, hàm răng cắn đôi môi đỏ mọng, nói từng chữ một: “Anh nói em làm gì, làm…anh nha.”
Mạc Tuân đột nhiên mở mắt ra, tỉnh.