Chương 653:
Thấy Lê Hương ngã trên đất, thân hình cao lớn của Mạc Tuân đột nhiên cứng đờ, tim anh như là bị một bàn tay to hung hãn siết lấy, rất đau rất đau.
“Mạc Tuân!” Từ Thiếu Nam xông lại, níu cổ áo Mạc Tuân cho anh một quyền rất mạnh.
“Lê Hương, cậu không sao chứ?” Đám Phạm Điềm nhanh chóng chạy tới, sốt ruột kiểm tra vết thương Lê Hương.
Lê Hương khế run mi: “Tớ không sao.”
Nói xong cô đứng lên, không nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau nữa, cô bỏ đi.
Mạc Tuân nhìn cô đi, nhìn dáng người nhỏ nhắn ấy dần dần khuất xa, anh thu mắt, đột nhiên mất hết hứng thú với chuyện đánh nhau này, anh cảm giác mình đúng là nhàm chán, chạy đến nơi này đánh nhau.
Lê Hương vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó tạm biệt đám Phạm Điềm, nhờ các cô ấy nói một tiếng với thầy Ngô, cô đi về trước.
Lê Hương thấy cơ thể có hơi khó chịu, đầu choáng nằng nặng, có dấu hiệu phát sốt.
Cô từ nhỏ đến lớn đều rất ít khi bị bệnh, càng chưa nói đến phát sốt.
Nhưng lúc này sốt rất cao, không còn cách nào ngăn cản.
Thang máy tới, Lê Hương đi vào, cô đưa tay sờ trán mình, rất nóng, lần này ra ngoài cô không mang châm theo, chỉ đành trở về rồi cho ghim một châm cho mình.
Trong đầu đang suy nghĩ lung tung, cửa thang máy sắp đóng lại, nhưng bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng Lệ Yên Nhiên, tràn đầy đau lòng: “Anh Tuân, anh bị thương rồi, tên Từ Thiếu Nam kia sao lại xuống tay ác độc như vậy chứ?”
Cửa thang máy sắp đóng lại lại mở ra, Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên đứng bên ngoài.
Lê Hương ngẳng đầu, không ngờ tới trùng hợp như vậy, đi thang máy còn có thể chạm mặt với bọn họ.
Mạc Tuân cũng liếc mắt liền thấy được Lê Hương bên trong, cô gái tựa như đóa sen đứng bên trong, đôi mắt trong vắt đó khẽ nhìn anh rồi nhàn nhạt dời đi, không nhìn thêm lần nào nữa.
Mạc Tuân siết quyền, dùng sức kéo áo khoác mình.
Thấy được Lê Hương, Lệ Yên Nhiên vẫn rất vui vẻ, bởi vì cô ta nhạy cảm nhận thấy được thay đổi giữa hai người họ, mối quan hệ của bọn họ dường như đã thêm tệ rồi.
“Anh Tuân, chúng ta vào thôi.” Lệ Yên Nhiên kéo Mạc Tuân đến thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, bên trong chỉ có ba người họ, Lê Hương yên lặng đứng một bên trong góc, Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên ở đối diện.
“Anh Tuân, em giúp anh xoa mặt nhé.” Lệ Yên Nhiên từ trong túi lấy ra khăn tay khử trùng, nhón chân lên giúp Mạc Tuân lau mặt: “Ở đây nhất định rất đau nhỉ? Anh Tuân, em thổi khí cho anh, thổi xong chắc chắn sẽ hết đau!”
Lệ Yên Nhiên đang nâng mặt Mạc Tuân, nhẹ nhàng thổi khí cho anh.