Chương 479:
Ông chủ nhanh chóng tự tay đem trà sữa giao cho Lê Hương: “Hôm nay tiệm chúng tôi còn có hoạt động khác, hóa đơn đủ 20 tệ sẽ tặng một ly trà sữa.” Ông chủ cảm giác mình đã đạt đến trình nói khoác lác cũng không lắp bắp rồi, quả nhiên làm việc cho tổng tài bá đạo, cả người đều trở nên cơ trí.
Lê Hương cảm thấy hôm nay vận khí tốt đến mức có thể đi mua vé số rồi, cô nói cảm ơn với ông chủ, sau đó cầm lấy trà sữa đâm ống hút vào, uống một ngụm.
Nghiêm Kiên đoán được suy nghĩ của Lê Hương, trong lòng anh ta nghĩ, phu nhân à, cô đừng nên mua vé số, bởi vì cô mua sẽ trúng giải đặc biệt đấy.
Nghiêm Kiên nhìn thoáng qua ly trà sữa kia, trà sữa trân châu khoai môn, là vị trà sữa rất hot trên mạng, chủ tịch đúng là càng ngày càng rành máy thứ này.
Lê Hương cảm thấy trà sữa uống rất ngon, cô đã nếm ra vị trà sữa khoai môn này, ly này phải có giá hơn 30 tệ nhỉ.
Một chén tôm đất cũng đã 21 tệ, còn tặng một ly trà sữa hơn 30 tệ, ông chủ làm vậy không lỗ sao? Lê Hương đi ra ngoài, Mạc Tuân tiếp tục đi theo, lúc này bên tai truyền đến tiếng còi “bíp bíp” của ô tô.
Mạc Tuân ngắng đầu, lúc này ven đường đậu một chiếc Limo sang trọng, thân xe ánh lên ánh sáng lạnh lùng sang trọng, như là xe của đế vương hạ xuống chốn Hải Thành này, biển số xe trước mặt là của Đé Đô, có biển số này có thể đi được khắp Đề Đô.
Chiếc Limo sang trọng cứ yên lặng đậu ở bên đường như vậy, cửa sổ không trượt xuống, tắm phim xe hơi che phủ nên không thể thấy được bên trong.
Nhưng, dường như có một đôi mắt thâm thúy nhìn qua cửa số xe, vẻ bình tĩnh điềm nhiên lại mang đến khí thế uy hiếp mạnh mẽ, khiến tim người không khỏi đập rộn, muốn quỳ lạy.
Người sang đường đi qua đều bị chiếc xe cao cấp bậc nhất này thu hút mà rối rít nhìn sang.
Mạc Tuân nhìn chiếc xe sang trọng kia, anh biết bên trong đó là ai, cũng biết ai đến, chiếc xe kia ắt hẳn đã sớm đến, luôn đi theo anh.
Đuôi mắt hẹp dài Mạc Tuân xuyên thấu qua tắm màng nhỏ ở cửa xe, anh như thấy được người ở bên trong, người bên trong cũng đnag nhìn anh, bốn mắt chạm nhau.
Sau một lát, Mạc Tuân nhàn nhạt dời mắt đi, anh tiếp tục đi sau lưng Lê Hương.
Trong chiếc xe sang trọng, tài xế riêng liếc nhìn qua kính chiếu hậu, sau đó cung kính hỏi nhỏ: “Thưa ông, chúng ta có cần đi theo thiếu gia nữa không ạ?” Người đàn ông ngồi phía sau ẩn trong ánh sáng mờ tối, mấy giây sau mới nhàn nhạt mở miệng: “Không cần, đến U Lan Uyễn thăm lão phu nhân.”
“Vâng thưa ông.” Lê Hương lại đi một đoạn đường, đi qua nơi cô quen thuộc, rất nhanh, bướ chân của cô chậm rãi ngừng lại, không đi nữa.
Thật ra cô cũng không biết mình muốn đi đâu, nhưng lúc đứng ở chỗ này, cô mới biết được chính mình muốn đi đâu, nơi đây là đường về U Lan Uyễn.
Cô muốn đến U Lan Uyên nhìn một chút.