Chương 2594:
Tiêu Điễm Điêm mặc dù là con gái, thê nhưng sức sống của cô bé giống hệt bố cô, đều bền bỉ mà ngoan cường như vậy.
Cô không còn muốn chết nữa, cô bắt đầu sống khỏe mạnh.
Tiểu Điểm Điểm trở thành hy vọng của cô, mang đến cho sắc màu cho cuộc sống vốn ảm đảm tối tăm của cô.
Hà Băng run rẩy hàng mi: “Điểm Điểm là con gái của em, không liên quan gì đến anh ấy, từ giây phút anh ấy không quan tâm em trở đi, anh ấy đã không có tư cách biết đến sự tồn tại của Điểm Điểm.”
Triệu Lôi gật đâu, cũng không nói gì nhiều, Tiểu Điểm Điểm là sinh mệnh của Hà Băng, cô có nguyện ý nói hay không, đó cũng là lựa chọn của cô, không ai có thể khoa tay múa chân thay cô quyết định.
“Vậy lần này, em gọi anh tới ăn cơm tối là vì cái gì?” Triệu Lôi cười hỏi.
Hà Băng nhìn Triệu Lôi: “Anh trai à, lẽ nào em không có gì thì không thể mời anh ăn cơm tối?”
Triệu Lôi nhún vai: “Được rồi, em có bản lãnh thế thì đừng nói nữa, nín đi.”
“… Anh, em nghe nói công ty anh đang bán chân giả?”
Triệu Lôi gật đâu: “Bán, hiện nay mà nói, chân giả của công ty bọn anh là tân tiến nhất, chân giả của người máy, nhiều bệnh viện trong nước cũng đang bàn chuyện hợp tác với Triệu thị, Băng Băng, em hỏi cái này làm gì?”
“Ah… đùi phải anh ấy đã cắt bỏ rồi, em muốn mua cho anh ấy một cái chân giả.”
Tay cầm dao của Triệu Lôi khựng lại: “Cái gì, anh ấy tàn phế rồi?”
“Ừm, đúng vậy, tàn phế.”
Triệu Lôi nhìn Hà Băng, lúc cô nói anh ấy đã loại bỏ chân thành tàn phế cũng không có biểu cảm gì, dường như đang nói chuyện rất bình thường, cô không có một chút xíu ghét bỏ, một chút xíu cũng không có.
“Được, việc này giao cho anh.” Nói rồi Triệu Lôi buông dao nĩa xuống, anh ta dùng khăn ăn ưu nhã lau khóe môi một cái, sau đó đứng dậy.
Hà Băng ngắng đầu: “Anh, anh đi à, nhưng em còn chưa ăn xong…”
“Anh đã no rồi.” Lúc gần đi Triệu Lôi nhìn Hà Băng thật sâu: “Băng Băng, người phụ nữ khác yêu anh ấy, bày tỏ hết lời nhưng lại chẳng làm chuyện gì.
Nhưng em lại trái ngược hoàn toàn, em yêu anh ấy một câu chẳng nói, nhưng bây giờ đang làm những chuyện… đều là vì yêu anh ấy.”
Triệu Lôi biến mắt trong tầm mắt.
Hà Băng kinh ngạc nhìn hướng Triệu Lôi biến mắt một hồi, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt, cô tiếp tục ăn cơm, tuy là thịt bò trong dĩa đã lạnh, cô không có khẩu vị gì, cũng ăn không ra mùi vị nào.
“Dì ơi.” Hà Băng kêu một tiếng.
“Đại tiểu thư, cô có gì phân phó?”