Chương 203:
“Thật không? Anh xem chút.” Anh kéo quần áo cô.
Nhưng kéo mãi vẫn không biết cởi kiểu gì, hôm nay Lê Hương mặc một chiếc áo lụa trắng hoa nhí, quần yếm, style thiếu nữ thanh thuần xinh đẹp, anh chưa từng tìm hiểu.
Mạc Tuân dựa vào cô, cười xấu xa, khàn giọng nói: “Mặc gì đây, biết anh thích à?”
Lê Hương đỏ mặt, anh thích thiếu nữ linh hoạt là sở trường của cô, thích những gì xinh đẹp thanh thuần của cô, hôm nay, cô mặc khá giống nữ sinh, bàn tay thành thục của anh tìm tòi mãi vẫn không tìm được chỗ ra tay, rõ ràng là rất thích.
Lê Hương cảm thấy bản chất người đàn ông này là thành thục, háo sắc, hơi xấu xa, nhưng ánh mắt nhìn cô rất chân thành.
“Mạc tiên sinh, ba ngày không gặp, anh lại được thể, tự tin như đi mua ấy.”
Mạc Tuân mỉm cười, một tay cởi cầu vai của cô xuống, một tay giữ vai cô, sau đó vén áo cô lên.
Lê Hương giữ tay anh: “Em đã bảo là vết thương nhẹ, khỏi rồi, có phải anh tranh thủ sàm sỡ em không ấy?”
Mạc Tuân khoát mũi cô, cưng chiều: “Đừng sọ, anh không làm gì, chỉ xem thôi.”
“Không được, đây là thang máy, có camera.”
“Trong thang máy của anh không có camera.” Mạc Tuân nói xong thì xốc áo cô lên.
Mấy hôm nay, Mạc Tuân vẫn lo vết thương của cô, không thể hỏi, không dám hỏi, bây giờ cô chủ động tới của, anh không chút kiêng dè, nhất định phải nhìn vết thương của cô.
Áo lụa trắng hoa nhí bị xốc lên lộ da thịt cô ra, vết thương cắn phá xanh tím đã khỏi, không để lại chút dấu vét, da thịt cô trắng nõn nà như sữa bò.
“Đừng nhìn nữa.”
Lê Hương đẩy tay anh ra, che người mình lại, không cho anh nhìn nữa.
Mạc Tuân nhìn cô, khàn tiếng: “Khỏi hết thật sao?”
“Thật, vết thương không nặng, em bôi chút thuốc mỡ là khỏi, nhưng… nơi này còn đau.” Lê Hương kéo tay anh đặt lên cần cổ trắng nõn của mình.
Mạc Tuân nhìn kỹ, thấy mạch máu cô có vét cắn rất sâu, vết thương khác đã khỏi, chỉ có nơi này còn lằn vét, mơ hồ nhìn thấy dấu răng anh, có thể tưởng tượng được lúc ấy anh cắn ác thế nào.
Mạc Tuân vùi vào cổ cô, tham lam ngửi mùi thơm thiếu nữ trên thân thể cô, dán môi vào vét thương kia, không ngừng hôn: “Xin lỗi, thật xin lỗi, anh xin lỗi…”
Xin lỗi là câu vô ích nhất, nhưng bây giờ anh chỉ có thể nói câu này.
“Ừ, tha thứ cho anh lần này, nhưng sau này anh không được cắn em nữa.” Lê Hương mỉm cười.
Mạc Tuân cười, hôn tai cô: “Không cắn, cùng lắm là cắn nhẹ cái như vậy thôi.”
Anh khẽ cắn tai cô.
Lê Hương vội tránh ra, hai tay đẩy lồng ngực cường tráng của anh ra: “Ngứa, Mạc tiên sinh, anh ngày càng… háo sắc.”