Chương 2004:
Vậy cũng đừng nên giao ra trái tim của mình.
Diệp Linh ra khỏi đoàn phim, ở trên đường cái vẫy chiếc taxi.
“Bác tài, đến cục cảnh sát !.”
Tài xế trước mặt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Diệp Linh, hai mắt đều sáng: “Mỹ nữ, đã trễ thế này cô đến cục cảnh sát làm cái gì?”
Diệp Linh lãnh đạm liếc tài xế: “Tôi đi thăm chồng tôi.”
Tài xế thấy Diệp Linh đi một mình, lại xinh đẹp như vậy, khó tránh liền nồi lên sắc tâm: “Mỹ nữ, chồng cô sao lại vào đồn cảnh sát vậy chứ, cũng không biết anh ta có thể đi ra hay không, cô còn trẻ đẹp như vậy cũng không cần chờ anh ta nữa, bên ngoài còn nhiều đàn ông tốt mà.”
Diệp Linh không có biểu cảm gì, chỉ là lãnh đạm câu môi: “Tôi đây cũng không dám, mấy ngày hôm trước một gã đàn ông đến gần tôi, chồng tôi trực tiếp phế lão đi, anh ấy chính là một phạm nhân giết người, ông có sợ không?”
Cặp mắt lười biếng mà xinh đẹp của Diệp Linh nhìn thẳng sang hướng tài xế, mang theo vài phần mỉa mai rét lạnh.
Tài xế chỉ cảm thấy da đầu tê rần, chút sắc tâm vừa rồi đã bị Diệp Linh dọa chạy mắt dép, hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cũng không dám nhìn Diệp Linh nhiều hơn nữa.
Nửa giờ sau, xe taxi ngừng lại, tới nơi, Diệp Linh xuống xe.
Diệp Linh đứng bên ngoài đồn cảnh sát đợi một hồi, đợi lúc cô nhắc chân muốn đi vào, đột nhiên có một chiếc xe limo sang trọng chạy nhanh đến.
Cửa sau xe được hai hộ vệ áo đen mở, bên trong có người đi ra.
Là Cố lão gia tử và Ôn Lam.
Bọn họ tới.
Diệp Linh không muốn nhìn thấy hai người kia, nên cô trốn một chỗ mờ tối.
Lúc này bên tai liền truyền đến thanh âm kinh ngạc vui mừng của Ôn Lam: “A Cần, con ra rồi?”
Diệp Linh khẽ giật mình, cô nhanh chóng ngước mắt, chỉ thấy cổng đồn cảnh sát phía trước chậm rãi kéo ra, bên trong đi ra mấy người, được bao vây dẫn đầu là một thân ảnh cao to, Cố Dạ Cần.
Có Dạ Cần ra rồi!
Con ngươi Diệp Linh rơi trên người Cố Dạ Cần, máy ngày không thấy, anh cũng không thay đôi gì, song anh đã cắt ngắn tóc, tóc mái thời thượng trước đây đã bị cắt, biến thành đầu đỉnh, anh cũng không đeo kính, trên người là chiếc áo thun đen đơn giản sạch sẽ, bên ngoài khoác áo da đen dài, trong bóng đêm dày đặc, ngũ quan nhã nhặn tuấn mỹ càng tôn lên vài phần dã tính nguy hiểm và điên cuồng.
Cố Dạ Cẩn như vậy phảng phất mới thật sự là anh, cởi ra tất cả ngụy trang nhã nhặn.
Thư ký riêng sau lưng và luật sư đã giao đến tất cả thủ tục, Cố Dạ Cần đi ra, hai tay đút trong túi quần, đứng trên bậc thang.
Cố lão gia tử và Ôn Lam nhanh chóng vây lại, viền mắt Ôn Lam phiếm hồng, thân tình kích động: “A Cân, con ra rôi, mắy ngày nay mẹ lo lắng muốn chết.”
Mặt Cố lão gia tử có chút nghiêm túc, lão lên tiếng nói: “Đi ra là tốt rồi, A Cần, chúng ta trở về rồi nói chuyện.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!