Chương 1868:
An tĩnh đến độ cô có thể rõ ràng nghe được tiếng tim đập từ phía sau, nhịp tim của anh vẫn đập đều có lực như thế, khiến người ta bình tĩnh an lòng.
Thế nhưng anh đang thở gấp, không biết nơi nào đang đau.
“Anh… có bị thương không, em xem một chút.”
Lê Hương căng thẳng, ôm Tiểu Mạc Họa định đứng dậy.
Thế nhưng cánh tay đặt trên eo cô kéo ại, để cô vùi ở trong ngực anh, không muốn đứng dậy.
Không muốn cô quay đầu nhìn.
Viền mắt Lê Hương đỏ lên, cô có hễể chắc chắc rồi, trên xe buýt không phải là mơ, chính là anh.
Anh đã từng trở lại.
Cô ngửi được hơi thở của anh, trong hơi thở nam tính sạch sẽ mát lạnh xen lẫn mùi nước khử trùng nhàn nhạt, anh dường như bị thương rất nặng rất nặng.
Lê Hương vươn tay, cầm bàn tay đặt trên eo mình, vuốt nhè nhẹ: “Là anh sao? Có phải là… anh không?”
Mạc Tuân người mặc đồ đen, không đội mũ lưỡi trai, cô ở trên vũ đài nhảy múa, anh sao có thể không xem, nên toàn bộ hành trình anh đều ở chỗ tối nhìn cô.
Sau đó lại nghe được cô kinh hoảng gọi “Tiểu Mạc Họa”, anh liền nhanh chóng chạy đến.
Trên gương mặt anh tuần tinh xảo của Mạc Tuân lộ ra vẻ tái nhợt ốm yếu, › ở đây mờ tôi, làm cả người anh chìm trong bóng tối, hiện tại mẹ con các cô đều ở trong ngực anh, Lê Hương hỏi, anh không trả lời.
Đôi mắt trong vắt của Lê Hương nhanh chóng ngưng kết một tầng nước trong suốt, ngay cả tiếng nói cũng run rấy: “Anh làm sao vậy, anh không cho em xem, cũng không nói chuyện, em rất sợ…”
“Kỳ thực gặp phải thất bại gì em cũng không sợ, chúng ta nhất định có thể nắm tay nhau cùng gánh chịu, nhưng anh không ở bên cạnh em, làm em thấy sợ, em không biết cơ thể anh thế nào, càng sợ hơn…”
“Chúng ta xa nhau lâu như vậy, em nhớ anh, thật nhớ rất nhớ anh, Mạc Tuân…”
Từng giọt nước mắt không chút phòng bị đập xuống, Lê Hương lập tức ướt đẫm viền mắt.
Bên tai Mạc Tuân đều là tiếng nức nở thương tâm của cô, đóng rồi lại mở mí mắt, anh vươn tay giữ chặt bàn tay tay nhỏ mềm của cô trong lòng bàn tay mình.
Mạc Tuân nghiêng người, chôn khuôn mặt tuần tú trong mái tóc cô, cọ ở lên cần cổ trăng mịn màng của cô, đôi môi mỏng khô khốc hôn lên da thịt mềm mịn của cô: “Đừng khóc.”
Anh nói hai chữ, đừng khóc.
Giọng nói đã từng trầm thấp từ tính nay , lại khàn đên lạ.
Nước mắt Lê Hương càng ngày càng nhiều, khổ sở và bi thương trong lòng bởi vì một câu “đừng khóc” của anh phóng đại vô hạn, anh không biết trong khoảng thời gian này cô nhớ anh đến bao nhiêu.
Có đôi khi cũng sẽ bi quan nghĩ, anh có phải sẽ không trở về không?
Cô có phải sẽ không đợi được lúc anh trở về?