Chương 1785:
Giáo sư nói rất đúng, tuy anh và Thượng Quan Tuân là anh em ruột, đáp ứng được các yêu cầu cơ bản để hợp nhất máu, thế nhưng dòng máu Xích Tử quá mức mãnh liệt, rất khó khống chế.
Trong tròng mắt trong trẻo lạnh lùng của Mạc Tử Tiễn dính vào một tầng màu đỏ tươi, anh cảm giác mạch máu mình sắp tung, anh gào lên một tiếng thống khô.
Mạc Tử Tiễn mơ một giấc mộng rất dài rất dài.
Ở trong mơ, anh trở về khi còn bé, khi đó anh còn rất nhỏ, mới vừa học được bước đi, có một ngày, anh bước đi lảo D đảo nghiêng ngã, trực tiêp ngã nhào.
Bàn tay nhỏ của anh cọ trên mặt đất, lòng bàn tay rách da, rất đau.
Lúc này anh nghe được giọng của bồ – Mạc Từ Tước, từ lúc còn rất nhỏ anh đã sùng bái bố của mình, bố đồ sộ cao ngất, là đế vương một đời thương giới, khí tức một thân thâm trầm mà dày nặng luôn làm cho anh vừa thương vừa SỢ.
Anh vội vàng bò dậy từ dưới đất, chạy đến cạnh cửa, anh liền thấy trên sân cỏ, bố mới bước xuống từ trên xe, anh cả đến, bố thấp người, vươn cánh tay có lực, trực tiếp ôm anh cả vào trong khuỷu tay của mình.
Bố chưa từng ôm anh, khi đó anh nho Ệ Ề nhỏ đây mắt là lệ, anh len lén giâu bàn tay nhỏ bị thương bé ở phía sau, người cũng núp ở phía sau cửa.
Bắt đầu từ lúc đó, anh học được cách rời xa.
Rời xa, sẽ không bị thương nữa.
Hình ảnh vừa chuyển, bên tai lại bắt đầu tràn ngập tiếng huyên náo, tiếng bác Nhân Nhân và bố cãi nhau kịch liệt, tiếng mẹ Liễu Chiêu Đệ oán giận tính kế, anh nho nhỏ không cần thận chạy vào thư phòng của bó, thấy được bức hoạ cuộn tròn bố cất kỹ ở trong ngăn kéo.
Anh mở ra bức hoạ cuộn tròn, đó là lần đầu tiên trong đời, cũng là một lần duy nhất anh thấy được mẹ đẻ Liễu Anh Lạc.
Một người phụ nữ rất đẹp.
Anh nho nhỏ cảm thấy trong lòng khẽ động, như là từ nơi sâu xa có cái gì dẫn dắt anh, anh còn muốn xem nữa, thế nhưng lúc này bố xuất hiện, trực tiếp vươn tay cướp đi bức hoạ cuộn tròn trong tay anh.
Ngày đó bó tức giận, lớn tiếng trách cứ anh, bảo anh về sau không cho phép lại bước vào đó nửa bước, còn nói người trên bức họa anh không đụng được.
Chính là như vậy, tất cả dịu dàng của anh, còn chưa kịp nở rộ, đã điêu linh.
Tình yêu đó, cho tới bây giờ đều không liên quan gì với anh.
ệ 4 q Hình ảnh lại vừa chuyên, tât cả về tới đầu đường rất nhiều năm trước ở Đế Đô, ngày đó dương quang rực rỡ, xuân phong mười dặm, anh gặp Lê Hương, cô gái anh yêu nhất cuộc đời này.
Anh và cô cùng nhau cứu người, năm ngón tay cô mềm mại cùng với đầu ngón tay của anh qua lại không ngót, cùng anh mười ngón tay đan thật chặt.
Trụ sở trong lòng đất, anh trúng cổ độc, cô liều mình cứu giúp, giọng nói cô ấm áp thủ thỉ bên tai – Tử Tiễn, em ở đây, em vẫn luôn ở đây.
Anh mở mắt ra, tiến đụng vào đôi mắt trong vắt sáng ngời ấy của cô, cô đang nhìn anh, cười với anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!