Chương 1771:
“Tử Tiễn, em cảm thấy… mấy năm này anh hình như thay đổi không ít, thế nhưng, em vẫn không nói ra anh thay đổi ở đâu, chắc là… đã cường đại hơn rồi.”
Lê Hương suy nghĩ một chút, cuối cùng dùng từ “cường đại” này.
Mạc Tử Tiễn câu môi: “Cường đại, chẳng lẽ không được à?”
Chỉ khi cường đại rồi, anh có thể bảo vệ người anh muôn bảo vệ.
Lê Hương nháy mắt: “Cường đại tất nhiên là tốt, thế nhưng Tử Tiễn, anh khác với chúng em, chúng em bị vận mệnh ràng buộc, nhưng anh không có, anh có thể lựa chọn một cuộc sống vui vẻ tự tại.”
Mạc Tử Tiễn thả chậm bước chân, lúc này anh hy vọng dường nào Huyền Võ Môn không có điểm cuối, anh cùng cô có thê đi như vậy mãi.
Bên tai có giọng nói mềm mại của cô, bên người có cô bâu bạn, đây chính là cuộc sông vui vẻ tự tại của anh.
Lúc này phía trước xôn xao, thủ lĩnh Huyền Võ Môn nhanh chóng nói: “Mạc Thần y, không cần lo lắng, những người kia dán hoàng bảng, Thượng Quan Quận Chúa đã chọn xong người thừa kế của mình, đó chính là Thượng Quan Tuân.”
Cái gì?
Bước chân của Lê Hương đột nhiên khựng lại.
Thủ lĩnh Huyền Võ Môn tiếp tục nói: “Thượng Quan Quận Chúa muốn truyền ngôi cho Thượng Quan Tuân, Thượng Quan Tuân chẳng mấy chốc sẽ kế thừa ngôi vị Quận Chúa, trở thành Quân Chủ của Hoa Tây.”
Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Mạc Liễu — Tan việc, Mạc Từ Tước mang theo thư ký Tông Minh đi thang máy VIP dành riêng cho chủ tịch, vừa xuống dưới đại sảnh, anh liền thấy nhóm con gái trẻ đẹp đang đi tới từ bên ngoài.
“Chủ tịch, những cô gái này đều là tới dự cuộc thi thiệt kê.” Tông Minh thâp giọng nói.
Dự thi?
Mạc Từ Tước đột nhiên nhớ lại cái tên thấy ở trong danh sách – Liễu Anh Lạc.
Anh ngắng đầu, đôi mắt thâm thúy nhàn nhạt quét qua gương mặt các cô gái kia, vậy mà, không thây người kia.
Cô… hình như không tới.
Mạc Từ Tước nhanh chóng nhíu mày, bởi vì anh không biết mình đang làm gì, anh chợt bắt đầu tìm kiếm thân ảnh cô gái đó trong đám người.
Anh bị gì thế?
Mạc Từ Tước không hiểu sao có chút phiền muộn, anh tăng nhanh bước chân, nhưng vừa mới đi ra, một bóng người vội vã chạy qua đây, trực tiếp đụng vào trong ngực anh.
Kể từ khi biết trên người Mạc Tuân chảy xuôi dòng máu Xích Tử, Lê Hương cũng biết ngày này sớm muộn sẽ đến, thế nhưng, nó tới quá nhanh.
Nhanh đến độ cô trở tay không kịp.