Chương 1690:
Mạc Tuân trực tiếp ôm ngang cô lên, đưa đến trên giường lớn mềm mại, sau đó anh cúi người.
Lê Hương luôn luôn có chút ngượng ngùng, trong dáng vẻ e ấp động lòng người có một vẻ đặc biệt mị hoặc, hàng mi dài như lông quạt bất an run run, cô từ từ nhắm hai mắt, không dám nhìn anh.
“Lê Hương, mở mắt ra, nhìn anh.” Mạc Tuân hôn môi của cô trầm giọng dụ dỗ.
Lê Hương bị anh dỗ mở mắt ra, tiến vào trong hai tròng mắt cực kỳ nóng bỏng của anh, anh cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, nhìn cô.
Khuôn mặt tuyệt sắc của Lê Hương từ từ ửng đỏ, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, trong tròng mát lắp lánh ánh nước, toàn thân yêu kiều có thể bóp ra nước, thực sự là tiểu yêu tinh câu hồn đàn ông.
Mạc Tuân cảm giác mình không nhịn được, anh động thủ chuẩn bị kéo thất lưng của mình, thế nhưng ngay lúc đó ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng thím Tô: “Cô gia đâu? Sao không thấy cô gia đâu nữa?”
Thím Triệu vỗ đùi: “Gay rồi, cô gia chẳng lẽ lén chạy vào phòng tiểu thư!?”
“Bà xem cửa sổ phòng tiểu thư hình như đang mở ra.”
“Chúng †a mau đi xem tiểu thư.”
“Ầm ầm ầm’ tiếng đập cửa vang lên, mấy thím lo lắng nói: “Tiểu thư, con có khỏe không? Máy thím phát hiện cô gia không thấy đâu, tiểu thư con phải cẩn thận cô gia nhảy cửa sổ vào đấy, nửa đêm tới gõ cửa!”
Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương bạo nổ, cô đẩy Mạc Tuân ra muốn nói chuyện.
Thế nhưng Mạc Tuân vươn tay kéo chăn qua, trực tiếp trùm kín hai người lại.
“Mạc tiên sinh… ưml”
Mạc Tuân cúi đầu ngăn chặn môi cô, bá đạo lại hung hăng, tối hôm nay ai cũng đừng hòng tới phá hư chuyện tốt của anh!
Ai tới, anh xử người đó!
Sáng sớm hôm sau, Lê Hương dậy trễ, đêm qua cô và Mạc Tuân như muốn hao hết thể lực của nhau, tận khuya lắc mới ngủ.
Mạc Tuân vẫn chưa dậy, hai cánh tay tráng kiện kéo cô thật chặt, ý thức được cô động thân, anh miễn cưỡng cũng không mở mắt ra, môi mỏng rơi trên trán cô thân mật cọ lên: “Lê Hương, ngủ một lát nữa đi em.”
Lê Hương cảm thấy nóng quá, hai người dính sát vào nhau, lồng ngực anh như cái lò lửa, cô lật cả người tránh thoát anh, lăn mình sang bên giường ngủ.
Thế nhưng một giây kế tiếp Mạc Tuân duỗi cánh tay dài đã ôm lấy cô: “Mạc phu nhân, trời lạnh thì chui vào lòng anh, thấy nóng liền một cước đá văng anh, em thật sự diễn tả kiểu người phụ nữ thực dụng vô cùng nhuần nhuyễn.”
Lê Hương: “…”
Lúc này “ầm ầm ầm” tiếng đập cửa vang lên lần nữa, thím Tô trầm trọng mà lo lắng hô lên: “Tiểu thư, cô gia, không xong, xảy ra chuyện lớn!”