Chương 1686:
Công chúa Giao Nhân Tộc vừa dút lời, con ngươi Mạc Tuân đột nhiên co rút, tuy vừa rồi anh đã đoán được, thế nhưng giờ khắc này có được câu trả lời anh vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Lê Hương lại chính là cô gái năm đó?
Cô gái năm đó kia vậy mà là Lê Hương!
Mấy năm nay anh một mực tìm kiếm cô gái kia, anh không nghĩ đến cô gái kia đã sớm đi tới bên người anh.
“Cho nên, Lê Hương, mày biết tao có hận mày bao nhiêu không, bởi vì mày một mực phá hư chuyện tốt của tao, nếu như không có mày, Mạc Tuân đã sớm chết rồi, Mạc gia đã sớm bể nát, phục hưng Giao Nhân Tộc bọn tao nằm trong tầm tay, thế nhưng mày hết lần này tới lần khác lại xuất hiện.”
“Thật lâu trước đây tao chỉ muốn giải quyết mày, thế nhưng mẹ mày Lâm Thủy Dao trước khi trở về Lan Lâu Cổ Quốc vì mày xây tốt tường đồng vách sắt, người bên cạnh mày hầu hạ là nhất đẳng dân gian cao thủ, Tô Hi càng là nhiều năm như vậy một đường nhìn mày lớn lên, dẫn đạo mày đến Đề Đô, bọn tao ngay cả một cơ hội hạ thủ cũng không có.”
“Lê Hương, mày đừng tưởng rằng mày thắng, tao thua, trận chiến Giao Nhân cùng Lan Lâu này vừa mới bắt đầu, tao nhát định sẽ đánh bại mày!”
Lê Hương biết vị Công chúa Giao Nhân Tộc hận cô, cô tiến lên hai bước, cười một tiếng: “Vậy tao, nhất định phụng bồi tới cùng!”
Giây phút ấy, Lan Lâu Cổ Quốc cùng Giao Nhân Tộc xem như chính thức khai chiến.
Ánh mắt Công chúa Giao Nhân Tộc rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân, cười to “ha ha ha” vài tiếng: “Mạc Tuân, nói vậy mày đã biết thân thế của mình nhỉ, trên người mày chảy xuôi dòng máu Xích Tử, năm đó Lan Lâu Cổ Quốc huỷ diệt, trăm năm đóng băng, không chỉ…
là Giao Nhân Tộc bọn tao làm, Hoa Tây chúng mày mới thật sự cũng chẳng thiếu công!”
“Không biết hiện tại nước Hoàng Hà Hoa Tây có hay không rửa hết năm đó máu tổ tiên Lan Lâu chảy trôi, không biết hiện tại người Lan Lâu có hay không quên nỗi hận khắc cốt minh tâm với Hoa Tây, không biết mày leo lên ngôi vị Hoa Tây Quận Chúa sau sẽ hay không có một ngày chạm mặt với Lê Hương bằng binh khí, ha ha ha, tao thực sự mong đợi đấy!”
Trên khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân cũng không có tâm tình gì sóng lớn, chỉ là nhấp nhẹ môi mỏng: “Công chúa Giao Nhân Tộc, sao mày lại không đoán mày có cơ hội đến ngày đó hay không?”
“Mày…” Công chúa Giao Nhân Tộc cứng đờ.
“Dẫn ả đi, trông cho thật kỹ, đừng để cho ả chạy thoát.”
Mạc Tuân phân phó.
*Vâng, chủ tử.” Sùng Văn nhanh chóng dẫn Công chúa Giao Nhân Tộc đi.
Mạc Tuân xoay người, nhìn về phía Lê Hương, đôi mắt thâm thúy rơi trên khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay Lê Hương, lập tức liền nhấc lên phong vân, anh có rất nhiều lời muốn hỏi, có rất nhiều lời muốn nói: “Lê Hương…”
Lê Hương trực tiếp cắt lời anh: “Mạc tiên sinh, đi thôi.”
“Đi? Đi đâu?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!