Chương 1543:
Mạc Từ Tước vươn tay đẩy ra cửa phòng bệnh V.I.P, đi vào.
Hiện tại Mạc Nhân Nhân nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng đến bằm đen, máy đo nhịp tim bên cạnh vẫn phát ra tiếng “ding” cảnh báo, tim Mạc Nhân Nhân đã sớm không ngừng đập.
“Tư Tước!” Liễu Chiêu Đệ nhanh chóng chạy tới, trên mặt bà ta đều là nước mắt, khóc tèm lem cả mặt: “Tư Tước, anh cuối cùng cũng tới rồi, Nhân Nhân con bé… con bé uống thuốc tự sát, bác sĩ đã tuyên bố Nhân Nhân chết…chết rồi, anh phải vì Nhân Nhân báo thù!”
Mạc Từ Tước cao ngất đứng lặng ở bên giường bệnh, ông vươn bàn tay chậm rãi cầm tay Mạc Nhân Nhân, bàn tay này đã vừa lạnh vừa cứng.
Mạc Từ Tước cũng không buông ra, mà là nắm chặt hơn, muốn dùng nhiệt độ trong lòng bàn tay mình truyền cho Mạc Nhân Nhân.
Liễu Chiêu Đệ biết Mạc Từ Tước thương cô em gái này bao nhiêu, em gái xảy ra chuyện, người đau lòng nhất phải là người anh này rồi.
Liễu Chiêu Đệ kéo lại ống tay áo Mạc Từ Tước: “Tư Tước, đều là Anh Lạc! Anh Lạc đi tìm Nhân Nhân, cô ta lại kích thích Nhân Nhân rồi, đều là Anh Lạc hại Nhân Nhân!”
“Anh Lạc sao có thể ác đến như vậy, lẽ nào năm đó cô ta hại Nhân Nhân còn chưa đủ thảm sao, tại sao cô ta còn muốn làm như vậy? Tư Tước, Nhân Nhân là em gái ruột của anh, anh nhất định phải vì Nhân Nhân làm chủ!”
Hiện tại Liễu Chiêu Đệ hận không thể đưa một cây đao tới trong tay Mạc Từ Tước, để ông đâm Liễu Anh Lạc mới thôi.
Mạc Từ Tước không có biểu tình gì, ông nâng đôi mắt u trầm nhàn nhạt nhìn Liễu Chiêu Đệ: “Nhân Nhân là em gái ruột của tôi, vậy Liễu Anh Lạc không phải là em gái ruột của cô? Hiện tại cô giựt giây tôi đi trả thù em gái ruột của cô, nhìn cô thế nào cũng thấy độc ác hơn cả Liễu Anh Lạc.”
Liễu Chiêu Đệ cứng đờ: “Em…”
“Còn nữa, cô làm sao biết những chuyện này?” Mạc Từ Tước trực tiếp cắt dứt lời bà ta, vậy ánh mắt sắc bén như chim ưng liếc nhìn Liễu Chiêu Đệ, dường như đã xuyên thủng tất cả tâm cơ cùng tính toán trong nội tâm bà ta: “Cô thật giống như… biết còn nhiều hơn tôi.”
Liễu Chiêu Đệ chuẩn bị bản nháp đầy bụng, chờ Mạc Từ Tước qua đây sẽ hát hí khúc cho ông nghe, nhưng bà ta hoàn toàn bỏ quên, Mạc Từ Tước cũng không phải là một người đàn ông nhàn hạ thoải mái tới nghe hí kịch, ông rất cảnh giác, hoàn toàn là một con báo săn môi ưu nhã bước chậm trong rừng rậm, nhào lên có thể cắn chết người.
“Em… em…” Liễu Chiêu Đệ nóng nảy, bà ta nhanh chóng tiêu hao hàng vạn tế bào não để nghĩ máy lí do thoái thác: “Việc này em đều là nghe… nghe má Ngô bên người Nhân Nhân nói, tuy Anh Lạc là em gái ruột của em, nhưng bây giờ hiềm nghi của cô ta lớn nhất, Nhân Nhân cũng là em gái ruột của em, nếu như Anh Lạc hại chết Nhân Nhân, ta nhất định em phải đại nghĩa diệt thân*!”
*Vì nghĩa mà hy sinh thình thân.
Liễu Chiêu Đệ rốt cục nói tròn lời.
Mạc Từ Tước ung dung câu đôi môi mỏng, cũng không biết có phải đang cười nhạo bà ta hay không, ông không nhìn bà nữa, mà lại đưa mắt rơi trên người Mạc Nhân Nhân.
Ông lúc không nói chuyện Liễu Chiêu Đệ liền một chút cũng không nắm chắc được suy nghĩ của ông: “Tư Tước, Nhân Nhân đã… chết, chúng ta hãy nhanh chóng xử lý tang lễ cho Nhân Nhân đi! Cũng không thể để Nhân Nhân cứ nằm ở nơi này.”