Chương 1350:
Mặc kệ cô biến thành dáng vẻ nào, Lê Hương cũng tốt, tiểu nha hoàn cũng được, anh đều không đánh mát cô.
Mạc Tuân ôm ngang Lê Hương lên, muôn mang cô rời đi.
“Đứng lại! Anh rốt cuộc là ai, lén xông vào Cửu Lăng vương phủ, trọng thương Cửu Lăng vương, chẳng lẽ còn muốn toàn thân trở ra sao, mau buông Lan Lâu công chúa cũng chính là Thái tử phi xuống!” Có người chặn lối đi của Mạc Tuân.
Thái tử phi?
Mạc Tuân đã quên Lê Hương bây giờ còn có một thân phận khác, đôi mắt tối tăm huyết lệ hẹp mâu lúc này quét về Thượng Quan Húc.
Thượng Quan Húc đã đứng dậy, anh ta nhìn Mạc Tuân, Mạc Tuân một mình xông vào Cửu Lăng vương phủ, mặc dù đối mặt với trùng điệp vây quanh vẫn bình tĩnh như cũ, cử chỉ đều là nhìn khí phách điên cuồng nhìn người bằng nửa con mắt, khiến người ta không nhịn được muốn thần phục.
Thượng Quan Húc không khỏi nhìn nhiều Mạc Tuân vài lần, sau đó anh ta mở miệng nói: “Các người đều lui ra đi, Mạc tổng, mời anh.”
Thượng Quan Húc nhường ra một con đường, để Mạc Tuân mang Lê Hương rời đi.
Mạc Tuân đi tới trước mặt Thượng Quan Húc, anh trực tiếp tuyên chiến: “Lê Hương là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con trai tôi, Cửu Lăng vương, anh tốt nhất đừng tơ tưởng chạm vào.”
Nói xong, Mạc Tuân ôm Lê Hương biến mắt trong tầm mắt.
Thượng Quan Húc nhìn bóng lưng anh tuấn của Mạc Tuân, người đàn ông phách lối như vậy anh ta thật đúng là lần đầu tiên thấy, còn nữa, anh ta đã sớm hoài nghi giữa Lê Hương và Mạc Tuân có chuyện xưa, thì ra bọn họ ngay cả… con trai cũng có rồi.
“Cửu Lăng vương, đệ nhát tài phiệt toàn cầu thật đúng là kiêu ngạo, lẽ nào để anh ta cứ đi như vậy sao?” Lúc này Vương Lực thấp giọng hỏi.
Thượng Quan Húc đưa tay lau lau vết máu bên khóe môi, vừa rồi một quyền kia của Mạc Tuân suýt chút nữa lấy nửa cái mạng của anh ta, may mà anh ta với Lê Hương còn chưa xảy ra gì, bằng không chắc Mạc Tuân sẽ phanh thây anh ta rồi thịt nát xương tan luôn mát.
“Vương thủ lĩnh, lẽ nào ông không nhìn ra Mạc Tuân này kỳ lạ sao?”
“Cửu Lăng vương, lời này của cậu là có ý gì?”
“Lập tức phái người đi thăm dò bối cảnh gia thế của Mạc Tuân, nhất là… mẹ của anh ta!”
Lê Hương cảm giác mình ngủ rất lâu, đợi cô lúc tỉnh lại, lại biến trở về mặt của tiểu nha hoàn Tình Nhi.
Cô là bác sĩ, kiểm tra một chút cũng biết chính mình cũng không có mắt đi thuần khiết, cô và Thượng Quan Húc không xảy ra gì cả.
Thê nhưng, người nào cứu cô?
Lê Hương không nghĩ ra, cô chỉ mơ mơ màng màng nhớ kỹ khi đó có người ở tai cô gọi cô Lê Hương! Lê Hương!
Là Mạc Tuân sao?