Chương 1320:
Hóa ra là Mạc Tuân một tay đút trong túi quần, đột nhiên chặn đường đi của cô, cô trực tiếp đụng phải lồng ngực to lớn của anh.
Đau quá.
Lê Hương bị đụng ra đến ứa nước mắt, cô nhịn không được lấy tay xoa xoa cái đầu nhỏ của mình.
Lúc này đỉnh đầu liền truyền đến một giọng nói trầm thấp bắt thiện: ‘Không phải là muốn câu dẫn tôi sao, sao lại cúi đầu đi thế hả? Lẽ nào lần này cô muốn chơi lạt mềm buộc chặt, sao cô biết tôi sẽ mắc câu?”
Anh nói cái gì?
Lê Hương nhanh chóng ngắng đầu, mờ mịt nhìn anh.
Mạc Tuân cũng nhìn đôi mắt sáng rực ấy của cô, đôi mắt ấy thật đẹp, lúc anh ở bộ lạc lần đầu tiên thấy cô, liền chú ý tới đôi mắt sáng ấy, thực sự rất câu người.
Anh vươn ngón tay thon dài nắm cằm cô: “Nhưng rất đáng tiếc, hiện tại tôi nói rõ cho cô biết, tôi sẽ không mắc câu, nên cô đừng ở trước mặt tôi giỏ trò nữa, tôi chỉ sẽ cảm thấy cô giống như một tên hề.”
Uất ức và lửa giận vẫn nén trong lòng Lê Hương lập tức đốt cháy, cô dùng sức đẩy Mạc Tuân ra, còn giơ.
tay nhỏ lên, dùng sức tát lên khuôn mặt tuần tú của anh.
Bốp.
Tiếng vả tai thanh thúy vang vọng, Mạc Tuân bị đánh đến lệch mặt.
Lê Hương cảm giác lòng bàn tay mình cũng đau theo, thế nhưng cô không hồi hận, cô chính là muốn cho anh tỉnh táo lại một chút!
Mạc Tuân chậm rãi đem quay nửa mặt về, đôi mắt hẹp sâu thẳm sắp phun ra lửa, cô lại dám đánh anh!
Một nha hoàn nho nhỏ lại dám tát anh!
Cô cho là mình là ai?
Mạc Tuân giơ bàn tay to lên, muốn dạy dỗ cô.
Bàn tay anh mang theo lực đạo bén nhọn hướng về phía cô, Lê Hương không tránh, mà là nâng khuôn mặt nhỏ của mình lên đón bàn tay anh.
Nếu như anh dám động thủ, cô liền cho anh đánh.
Mạc Tuân đột nhiên ngừng lại, nhìn đôi mặt sáng rực mà quật cường của cô, bàn tay của anh liền rơi xuống.
Mạc Tuân rất tức giận, cô quá lớn mật, nhưng càng tức chính mình.
“Lần sau liệu hồn với tôi!” Mạc Tuân bỏ lại một câu ngoan ác, trực tiếp rời đi.
Thân thể Lê Hương mềm nhữn, dán trên vách tường hít một hơi thật sâu, vừa rồi không cảm thấy sợ, hiện tại lại sợ, Mạc Tuân chính là Diêm Vương âm tình bát định.