Chương 1274:
Mạc Tuân đâu?
Anh đâu?
Chẳng lẽ anh đã chết?
Anh bị thương nặng như vậy, rơi mạnh vào đại dương, rất khó để bơi lên.
Lê Hương nhanh chóng chìm vào đại dương, cô ra sức bơi, ở trong biển tìm kiếm thân ảnh cao lớn kia.
Cô tìm cực kỳ lâu, lúc ngồm lên rồi lại trầm xuống phía dưới, nhưng vẫn không tìm được.
Không còn khí lực nữa rồi.
Hai tay hai chân đã đông chết lặng, cô không còn khí lực để đi tìm.
Không tìm được.
Không tìm được, làm sao bây giờ?
Lê Hương bơi lên, phóng mắt nhìn, bốn phía đen kịt, giọt nước mắt nóng bỏng rối rít rơi, cô mờ mịt nghẹn ngào kêu tên của anh: “Mạc Tuân, Mạc Tuân, anh đang ở đâu? Mạc Tuân…”
Cô nói, anh thật sự rất đáng ghét.
Lúc cô rơi xuống vực, anh lại nhảy xuống theo cô.
Lúc cô sống, anh lại biến mắt.
Cô rất sợ hãi.
Lê Hương vẫn luôn cơ trí, thông thấu mà thong dong, hiếm có thời điểm sợ hãi, nhưng bây giờ cô thực sự sợ, rất sợ rất sợ.
“Mạc Tuân, anh đang ở đâu… Mạc Tuân… hức hức…” Cô dùng bàn tay đã lạnh như băng che mặt mình, rấm rứt khóc.
Lúc này bên tai vang lên giọng nói trầm thắp: “Khóc cái gì, tôi còn chưa chết.”
Lê Hương cứng đờ, nhanh chóng xoay người, Mạc Tuân đang ở phía trước cô, yên lành ở đó.
Anh vẫn chưa chết!
Thật tốt quá, anh vẫn chưa chết!
Lê Hương vừa khóc vừa cười, cô nhanh chóng bơi đến, siết quả đấm đập trên vai anh: “Mạc Tuân, anh làm tôi sợ muốn chết… anh làm tôi sợ muốn chết…”
Cô không ngừng nỉ non những lời này, đã bị dọa sợ đến nói năng lộn xộn.
Mạc Tuân không tránh, để cô đắm, anh mềm mại nhìn cô, đáy mắt tràn ra cưng chiều nhàn nhạt.
Đột nhiên, anh cúi người, đầu tựa trên vai thơm của cô, thở dốc thật thấp: “Lê Hương…”