Lâm Thư Âm quay về chỗ ngồi: “Mẹ, hôm nay mẹ chỉ cần để ý đến màn kịch này, những cái khác đều không cần quan tâm.”
Sau khi Mạc Tam Gia trải qua một đoạn thời gian trầm ngâm suy nghĩ, mở miệng nói: “Một ngàn vạn, Mạc Đông Lôi sẽ đưa ra.”
Mạc Đông Lôi gục đầu ủ rũ sau đó gật đầu, ai cũng biết trong lòng anh ta chắc chắn là không phục.
Diệp Vô Phong tiếp tục nói: “Cuối cùng là chuyện liên quan đến ba gian nhà kho của khách sạn Hoàng Triều. Công ty của mấy người đã dùng máy móc để phá dỡ nó. Món nợ này, chúng ta cũng nên tính luôn một lần đi.”
“Dự đoán thiệt hại của khách sạn Hoàng Triều là tám ngàn vạn. Diện tích của khu vực nhà kho này chiếm một phần tư khách sạn Hoàng Triều. Cho nên, anh phải bồi thường hai ngàn vạn.”
“Anh, anh. Diệp Vô Phong cậu ức hiếp người ta quá đáng.” Mạc Đông Lôi không thể chịu đựng được sự bóc lột này của Diệp Vô Phong. Trước đây đều là bản thân anh ta đi ức hiếp người khác, hôm nay đến lượt anh ta bị ức hiếp. Thật sự là không thể chịu đựng được.
Đặc biệt Diệp Vô Phong là cáo mượn oai hùm, nếu không có thế lực của Bạch Nhạn Phi giúp đỡ, anh ta sao có thể cưỡi được trên đầu mình.
Mạc Đông Lôi vẫn luôn cho rằng, tối hôm qua lúc đánh nhau tại khách sạn Hoàng Triều, giữa chừng có một vị Đường Trảm xuất hiện, nhất định là do nhà họ Bạch phái đến, bí mật giúp đỡ nhà họ Diệp.
“Tôi không bồi thường, có chết cũng không bồi thường cho anh. Bao gồm cả những chuyện vừa nãy, Diệp Vô Phong, anh đừng hòng lấy đi được bất cứ thứ gì từ nhà của tôi.”
Nhìn thấy Mạc Đông Lôi giống như một con chó dại đang gào thét, Diệp Vô Phong tiến lên phía trước một bước, duỗi tay ra bắt lấy tay trái của Mạc Đông Lôi, “Hôm nay, anh bồi thường cũng được, không bồi thường cũng được. Anh có tiền thuê sát thủ đến giết chúng tôi, lẽ nào không có tiền để bồi thường sao? Hai người sát thủ mang theo súng ở núi Nhạn Tây, anh không thừa nhận cũng không sao, nhưng mà ngày hôm nay anh hủy đi phòng của khách sạn Hoàng Triều, chuyện này nhất định phải có một cái kết.”
“Diệp Vô Phong, tôi liều mạng với anh” Mạc Đông Lôi nhảy sang bên phải, muốn bóp lấy cổ của Diệp Vô Phong.
Chỉ là tay của anh ta còn chưa kịp đụng đến cổ của Diệp Vô Phong thì một tiếng thét thất thanh vang lên, Diệp Vô Phong dùng một chút lực nắm lấy tay trái của anh, một tiếng răng rắc vang lên, ngón tay trái của anh ta đã bị bẻ gãy.
Nhìn thấy con trai của mình bị Diệp Vô Phong ức hiếp trước mặt mọi người, Mạc Nhị Gia cầu cứu Mã Kiến Văn ở bên cạnh: “Diệp Vô Phong này quả thực là một tên lưu manh, cục trưởng Mã, chuyện này anh không thể không quản.”
Mã Kiến Văn há miệng thở dốc, nhìn thấy Mạc Tam Gia đứng bên cạnh, hai mắt đang khép hờ, ông ta nuốt nước bọt, lắc đầu nói: “Nhị Gia, nhịn đi.”
Diệp Vô Phong nhìn thấy Mạc Đông Lôi bởi vì sự đau đớn của việc gãy tay mà suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt mình, lạnh giọng nói: “Anh có bồi thường hay không? Nếu như anh không phục, tôi sẽ bẻ gãy tất cả các ngón tay của anh.”
Trên đầu Mạc Đông Lôi mồ hôi tuôn ra như suối, nén cơn đau liếc nhìn sang chú ba, trong lòng Mạc Đông Lôi cảm thấy tuyệt vọng. Anh ta biết, ngày hôm nay bản thân mình gặp rắc rối lớn rồi. Nếu như không thuyết phục được tên khốn nạn Diệp Vô Phong này thì anh thật sự dám bẻ gãy năm ngón tay này của anh ta.
“Diệp Vô Phong, anh thật độc ác. Tôi có thể đồng ý bồi thường cho anh thứ anh muốn. Nhưng mà, nếu như anh có gan thì ngày hôm nay chúng ta cược một ván tại đây, anh dám không?”
Diệp Vô Phong cười lạnh: “Nói đi.”
Mạc Đông Lôi nói: “Anh đừng ỷ vào bản thân có một chút võ thuật, thì cho rằng mình là người đứng đầu thiên hạ. Anh phải biết rằng, đằng sau một người tài giỏi sẽ có một người tài giỏi hơn, nếu như anh không phục, chúng ta liền cược một ván lớn. Mười ngày sau, hai chúng ta sẽ chính thức đọ sức trên đảo Đông Ngư. Hai chúng ta có thể tùy ý mời một người nào đó, ba vòng thắng hai. Nếu như anh thua rồi, thì phải đem khách sạn Hoàng Triều hai tay dâng tặng cho tôi. Sao nào, anh dám không?”
Diệp Vô Phong không nóng không lạnh, bình tĩnh nói: “Anh nói rõ hơn một chút đi, như thế nào là quy định ba vòng thắng hai. Còn nữa, nếu như anh thua thì sao?”
Mạc Đông Lôi nói: “Anh và tôi mỗi bên sẽ đưa ra ba người đại diện. Đấu võ theo hình thức một đánh một, bên nào có hai người mang về chiến thắng thì xem như bên đó thắng.Nếu như tôi thua rồi, tôi sẽ đem đội tàu vận tải của tập đoàn Mạc Thị trên đảo Đông Ngư đưa cho anh.”
Lời Mạc Đông Lôi vừa nói ra, tất cả mọi người đều rất sốc. Mọi người đều biết, đội tàu vận chuyển của đảo Đông Ngư là vốn liếng của Mạc Nhị Gia, đội tàu này tổng cộng có hai chiến thuyền chở hàng ra biển khơi với trọng tải lên đến một vạn tấn. Có bốn chiếc tàu chở hàng khoảng năm ngàn tấn, còn có mười mấy chiến thuyền lớn nhỏ ngàn tấn. Đội tàu này tổng giá trị của nó cũng vượt quá năm trăm triệu nhân dân tệ.
Mạc Đông Lôi dùng đội tàu đáng giá năm triệu để làm vật đánh cược đổi lấy khách sạn Hoàng Triều của Diệp Vô Phong. Anh ta điên rồi, hay là còn có dã tâm khác?
Vẻ mặt Mạc Nhị Gia bên cạnh cũng đã tái đi rồi. Bởi vì ông ta biết, mặc dù bối cảnh của Diệp Vô Phong không có gì cả, nhưng mà võ thuật của thằng nhóc ngày rất là lợi hại. Ngay cả cao thủ giống như Nogawa Saburo cũng đều cam chịu ở thế hạ phong, đánh bại Diệp Vô Phong, nói thì dễ mà làm thì khó. Đội tàu là tâm huyết nhiều năm của mình, nếu như thua trong vụ cá cược này, bản thân chỉ còn cách nhảy xuống biển tự sát.
Diệp Vô Phong cười “haha” nói: “Mạc Đông Lôi, chúng ta chuyện nào ra chuyện đó. Hóa đơn ngày hôm nay, anh thanh toán trước đi. Vụ cá cược mười ngày sau, tôi đồng ý.”
“Diệp Vô Phong, coi như anh có gan. Hôm nay ở trước mặt mười gia tộc lớn và các vị đại ca đến từ sáu huyện một tỉnh của thành phố Tam Giang. Chúng ta chi bằng hãy ký tên đồng ý. Nếu như ai nuốt lời, người đó sẽ chết không được tử tế.”
Diệp Vô Phong nói: “Được.”
Ba ngàn vạn đối với Mạc Đông Lôi mà nói, cũng không phải là con số lớn, lập tức nhanh tay chuyển khoản cho Diệp Vô Phong. Sau đó, ngay tại chỗ cùng Diệp Vô phong ký tên vào khế ước, mười ngày sau quyết chiến trên đảo Đông Ngư.
Trận phong ba này kết thúc bằng vụ cá cược của Mạc Đông Lôi, đưa tiễn tất cả các khách khứa và bạn bè, bố con nhà họ Mạc ở lại, Mạc Nhị Gia chất vấn: “Lão Tam, cậu thật sự nuốt trôi cục tức này sao?”
Mạc Tam Gia cố tình không dao động, nói: “Anh hai, lúc trước chúng ta còn chịu nhiều uất ức hơn so với hôm nay. Vợ của em bị kẻ địch trước mặt em, nếu như vào lúc đó em manh động, nhất định máu chảy thành sông. Chữ “Nhẫn” này trong đầu em giống như một con đao, có thể chịu đựng được mới là người làm việc lớn. Hiện tại, những người cưỡi trên đầu trên cổ chúng ta, không phải tất cả đều bị vứt xuống sông cho cá ăn rồi hay sao?”
“Ban nãy, thằng bé Tiểu Lôi đưa ra phương án em rất tán thành. Rõ ràng em không thể thu dọn nhà họ Lâm, vậy thì hãy bắt đầu ra tay với Diệp Vô Phong trước đã.”