Chương 556:
Diệp Vô Phong nói: “Cũng gần như thế. Đắc tội đến bạn của Diệp Vô Phong này, gã ta còn có thể sống sót sao? Nếu không phải Hàn Kỳ nói cô là bạn của tôi, tôi cũng chẳng cần vội vàng đến Liệt Thuận làm gì.”
“Hừ!” Bạch Tinh Đồng phút chốc cảm thấy không thoải mái, gấp rút đi cùng anh đến Liệt Thuận như thế, hóa ra không phải báo thù cho tôi, là để anh bảo vệ danh tiếng của chính mình à!
Cô ta chớp mắt hiểu được suy nghĩ của Diệp Vô Phong, dùng tốc độ nhanh nhất giết chết Việt Câu Tử, đối với những người trong giang hồ chính là cú shock cực độ.
“Cô sao vậy?” Diệp Vô Phong không nhận ra sự thay đổi Bạch Tinh Đồng
“Tôi thì có chuyện gì được chứ? Diệp tiên sinh anh đây có thể đi cùng tôi đến Liệt Thuận, tôi đã rất biết ơn rồi.” Trong giọng nói của Bạch Tinh Đồng hiện lên vẻ chua chát.
“Ha ha, chúng ta đang ở địa bàn của Việt Câu Tử, bất cứ lúc nào cũng gặp nguy hiểm. Cô không thể cứ háo thắng như vậy được, nếu không sẽ trở thành gánh nặng cho tôi, ảnh hưởng đến việc trả thù của chính cô đấy.” Diệp Vô Phong cũng không có ý định giải thích quá nhiều. Dù sao, anh ta đến Liệt Thuận là để trả thù cho Bạch Tinh Đồng.
Nếu không phải vì lo lắng Bạch Tinh Đồng đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, anh không cần đi theo làm gì, chỉ cần phái Đường Trảm đi cùng là được.
“Không cần nói nhiều, tôi biết.” Trong giọng điệu của Bạch Tinh Đồng vẫn phảng phất chút bất mãn.
Diệp Vô Phong cười: “Vậy giờ tôi ăn cái gì?”
Bạch Tinh Đồng nhìn quanh: “Đi ăn cá đi! Tìm một nhà hàng bán cá.”
“Được.” Diệp Vô Phong không chút kén chọn, anh ăn gì cũng được, so với những tháng ngày gian khổ trước đây, cuộc sống bây giờ của anh là quá tốt rồi.
Bước vào một quán cá gần đó, hai người gọi một nồi cá nhỏ, vì không có phòng riêng nên họ chỉ có thể ngồi trong sảnh.
Công việc kinh doanh của quán này rất khá, lại đang là mùa đông, quả nhiên có rất nhiều người đến ăn lẩu, đại sảnh rất náo nhiệt.
Hai người bắt đầu ăn được chưa lâu thì có một gia đình ba người, trông có vẻ rất giàu có bước vào quán ăn, người đàn ông lớn tiếng nói: “Ông chủ, con trai tối nay tôi muốn ăn cá, mau dọn một nồi lẩu lên đây! Nhân tiện sắp xếp một phòng riêng đi, tôi không thích ăn ở đại sảnh. Thật lộn xộn.”
Ông chủ nhà hàng cá vừa nhìn thấy liền chạy ra đon đả mời chào: “Ôi, ba vị à, xui quá! Hôm nay nhà hàng chúng tôi hết mất phòng riêng rồi. Xin thứ lỗi, ba vị ngồi ăn ngoài sảnh nhé.”
“Cái gì?” Người đàn ông cao to thô lỗ một tay túm lấy cổ của ông chủ nhà hàng cá: “Con mẹ nó, dám không có phòng riêng cho tôi sao? Ông có biết ông đây là ai không?”
“Ôi, tôi nhìn ngài quen lắm, nhưng tôi thực sự không biết ngài.” Ông chủ nhà hàng hơn bốn mươi tuổi vừa cười vừa nói.
“Bốp bốp!” Hai bạt tai tát thẳng vào mặt chủ nhà hàng cá.
“Mẹ nó, đến cả Việt Thiên Niên tôi mà ông cũng không biết, con mẹ nó ông không định mở tiệm ở đây nữa à? Có tin tôi cho cửa hàng này đóng cửa ngay ngày mai không?”
Việt Thiên Niên! Cái tên vừa phát ra, tất cả những tiếng bàn tán trong nhà hàng cá lập tức giảm đi một quãng tám.
“Niên thiếu gia sao lại tới ăn ở chỗ nhà hàng cá như này?”
“Ai mà biết được, lỡ người ta ngán sơn hào hải vị rồi, muốn tới quán bình dân như này đổi khẩu vị thì sao?”
“Chết thật! Ông chủ này vậy mà không biết anh Niên à?”
Chủ quán cá bị đánh choáng váng quay đầu, nhưng vẫn nghe được mọi người nhỏ giọng bàn luận, người thanh niên trước mắt này dĩ nhiên chính là Việt Thiên Niên thanh danh nổi bật nhất!
Chúa ơi! Tôi đây là xui xẻo mấy đời, hôm nay lại đắc tội với Việt Thiên Niên!
Ông chủ quán cá chỉ cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống cho Việt Thiên Niên: “Việt Thiên Niên, tôi không biết là cậu! Chuyện đó, nhưng mà, tôi… phòng riêng của quán tôi thực sự đã đầy rồi.”
Bốp bốp! Trên khuôn mặt của ông chủ quán cá lại bị cho hai cái bạt tai: “Đầy sao? Não của ông có vấn đề gì không thế? Phòng này mà gọi là đầy đủ à? Ông có muốn thử lại lần nữa không?”
“Tôi, nhưng mà…” Ông chủ quán cá thật đúng là không biết phải làm sao.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!