Nhưng sức ôm của Tiểu Cúc có thể lớn đến như vậy sao? Sao cô ấy có thể ôm mình đi một cách nhẹ nhàng như vậy được?
Vèo! Diệp Vô Phong lại kéo ông ta sang ngang khoảng ba mét!
Bùm! Lại thêm phát súng nữa! Viên đạn một lần nữa rơi trúng nơi Tiêu Thụ Nguyên vừa mới đứng! Lần này cũng không trúng.
Tiêu Chương thật sự bị sốc: Có một tay súng sao?
Sau đó anh ta đứng thẳng người ngắm súng bắn vào tay súng cách mình sáu mét kia, đồng thời dựa người vào lan can rồi ngắm chính xác mục tiêu để bắn xuống!
Nhưng lúc này lại có vài người khách khác bên cạnh gã! Có vẻ như tay súng này đã cố tình kéo một vị khách trong đó làm lá chắn cho mình!
Khả năng bắn súng của Tiểu Chương chỉ là mức trung bình, vì vậy anh ta thực sự không dám bắn! Trong trường hợp làm tổn thương đến vị khách kia, Tiểu Chương không thể tránh khỏi sự tự trách được.
Vì vậy, tay cầm súng của Tiểu Chương bắt đầu run lên!
Hơn nữa, Tiểu Chương vẫn muốn cố gắng tiếp cận tay súng một cách nhanh nhất!
Nhưng vấn đề là tại sao giữa anh ta và tay súng kia lại có tới nhiều người xung quanh như vậy?
“Tránh ra! Tôi là cảnh sát!” Tiểu Chương hướng về phía tay súng mà hét lên ngạo nghễ.
“Phập!” Khi những người xung quanh giải tán đi thì Tiểu Chương bị một nhát dao đâm vào lưng khiến súng bị văng ra và rồi anh ta ngã quỵ xuống đất.
Lúc này anh ta mới hiểu được những cảm nhận của Tiểu Thường lúc trước, bây giờ sức lực của anh ta đang dần suy yếu một cách nhanh chóng!
Súng của anh ta đã bị rơi mất! Anh ta vất vả muốn tìm kiếm: “Súng của tôi…” Nhưng ở trước mặt anh, tất cả những gì anh ta nhìn thấy đều là bước chân của những người khách đang chạy tán loạn!
“Đoàng!” Tay súng kia lại bắn ra phát thứ ba!
Là ở tầng bốn, cũng không thể dễ dàng bắn trúng Tiêu Thụ Nguyên và Diệp Vô Phong đang ở giữa tầng một như thế được.
Điều quan trọng nhất chính là một cao thủ siêu cấp như Diệp Vô Phong có quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu cùng kỹ thuật tuyệt vời!
Hự! Diệp Vô Phong kéo Tiêu Thụ Nguyên trốn sau một chiếc ghế sô pha lớn và di chuyển nhanh chóng để viên đạn của tay súng kia không thể xuyên qua chiếc ghế sô pha được.
Gã ta tiếp tục bắn: “Đoàng, đoàng!”
Bấy giờ đồng nghiệp mà Tiểu Chương đưa tới cũng chỉ còn lại một người duy nhất! Anh ta nhìn thấy Tiểu Chương bị dao đâm trúng và vội vàng cầm lấy con dao và cố gắng giải cứu cho Tiểu Chương, nhưng xung quanh không có một ai giúp anh ta được.
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh mắt dần đang mờ mịt rồi ngất lịm đi của Tiểu Chương mà thôi, trong lòng không tránh khỏi đau thương như bị dao cắt!
Cửa bậc thang tầng bốn bỗng bị ai đó đạp đổ xuống, thì ra là Bạch Tinh Đồng đã đến!
Cô ta nhanh chóng di chuyển thân mình để tiếp cận gã bắn súng ở tầng bốn!
Đoàng! Tay súng ở tầng bốn bị bắn vào giữa trán, người tựa vào lan can sau đó từ từ ngã xuống đất.
Bạch Tinh Đồng lao tới và đột nhiên bị ai đó không biết là vô tình hay cố ý chặn lại, Bạch Tinh Đồng liền hét lên: “Tôi là cảnh sát, những người nào cản đường đều bị bắt!”
Cô ta dùng cùi chỏ hạ gục một người, xoay người thêm một cú đá khác, lại đạp một cái xuống hạ gục một tên khác nữa, Bạch Tinh Đồng mạnh mẽ giẫm lên hai người đã ngã xuống rồi lao về phía tay súng!
“Đội trưởng Bạch, mau lại đây! Anh Chương… Anh ấy bị dao đâm trúng và tính mạng đang rất nguy hiểm.
Bạch Tinh Đồng lo lắng nói: “Tôi biết rồi! Xe cấp cứu sẽ đến nhanh thôi!”
Những tên giết người khác chịu trách nhiệm ám sát Tiêu Thụ Nguyên vẫn chưa được khoanh vùng, bọn họ đang lẩn trốn trong đám đông khó mà nhận ra được!
Tình hình của Bạch Tinh Đồng vào lúc này cũng vô cùng nguy hiểm!
Những người khác ở Vạn Đạt đang rất hoảng loạn, cơ bản là họ không biết nơi nào có thể an toàn, vì vậy họ chỉ có thể khép nép cơ thể mình dựa vào vách tường mà thôi.
Những người chủ cửa hàng cũng bị dọa cho khiếp vía, sợ hãi co rúm lại núp sau lưng quầy bán hàng, không dám nhìn ra bên ngoài dù chỉ một chút.
Ở lối đi trên tầng bốn, trong vòng mười mét, thì có đến bốn cái xác chết lần lượt rũ rượi nằm trải dài!
Bạch Tinh Đồng thấy tay súng đã chết, liền nghiêm nghị quay đầu lại nhìn vào đám đông với sự cảnh giác cao độ vì khả năng kẻ giết người vẫn đang ẩn nấp trong đám đông ấy.
“Tiểu Trịnh, xuống tầng một ngay lập tức! Bất cứ kẻ nào khả nghi, thì hãy bắn ngay tức khắc không cần chần chừ!” Bạch Tinh Đồng ra lệnh.
“Vâng! Đội trưởng Bạch, tôi sẽ để nơi này cho cô xử lý!” Người tên Tiểu Trịnh là cảnh sát mặc thường phục duy nhất trong bốn người của Tiểu Chương mang đến mà không bị thương.