Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nghịch Tập Ở Rể

Thế là cảnh sát tiếp tục lần lượt thẩm vấn, dùng cách mưa dầm thấm lâu để lần lượt tấn công Lôi Mông.

“Đội trưởng Bạch nhanh xem này, trên mạng bỗng dưng có một đoạn video về Lôi Mông!” Đường Tiểu Lâm là cảnh sát mạng, phương diện này vẫn có tính cảnh giác, phát hiện video này không bình thường, đã xoá bài đăng ở mọi nơi, báo cáo cho Bạch Tinh Đồng.

“Ồ?” Khi Bạch Tinh Đồng xem đoạn video, nhíu đôi mày cong xinh đẹp: “Tin Lôi Mông bị bắt đã không giấu được rồi. Nhưng điều tôi nghi ngờ là cuối cùng thì Lôi Mông là do bên Hồ Quý mời đến hay Âu Dương Tất Tùng mời đến?”

Cô ta gửi tin cho cảnh sát thẩm vấn Lôi Mông, không phát hiện bất cứ manh mối nào có giá trị. Bất cứ thông tin gì chứng minh thân phận gã, không có thứ gì cả, chỉ có súng bắn tỉa và đạn, chứng tỏ Lôi Mông là một phần tử nguy hiểm.

Sau khi cảnh sát thẩm vấn xem xong tin, đột nhiên thở dài một hơi: “Lôi Mông, anh phải nộp ba trăm triệu tiền bảo lãnh, mới có thể được tự do. Trên người anh bây giờ không có tiền, có cách nào có tiền không?”

“Nộp tiền bảo lãnh?” Ánh mắt Lôi Mông hơi sáng lên, sau đó lại rơi vào trạng thái trầm tư.

“Đúng vậy! Cảnh hiện trường anh bị bắt biị người ta đăng lên mạng, bây giờ có một người họ Hồ nói muốn nộp tiền bảo lãnh cho anh, nhưng cảnh sát chúng tôi phải làm rõ xem anh và anh ta có quan hệ gì.” Cảnh sát nọ mỉm cười quan sát vẻ mặt Lôi Mông.

 

“Họ Hồ?” Biểu cảm trên mặt Lôi Mông khiến người khác phải suy nghĩ.

Cảnh sát nọ cười: “Anh Lôi Mông, mấy chuyện này tôi vốn không thể tiết lộ cho anh. Nhưng, anh họ Hồ này tìm đến người thân của tôi, uầy… Nếu anh có thể nói rõ xem anh có qua hệ gì với anh Hồ này thì tiền bảo lãnh của anh ta có hiệu lực. Ngược lại, nếu hai người không có quan hệ gì, anh ta muốn bảo lãnh anh, không có hiệu lực.”

Lôi Mông nhíu mày nói: “Luật ở Trung Hoa các người lạ quá! Anh ta muốn nộp tiền bảo lãnh cho tôi, và mối quan hệ giữa chúng tôi thì có liên quan gì sao?”

Cảnh sát trẻ tuổi gật đầu: “Bên trên quy định như thế, tôi chỉ là một cảnh sát nhỏ, cũng không có cách thay đổi.”

Lôi Mông do dự, gã thật sự động lòng rồi, nhưng gã và Hồ Quý thì có quan hệ gì?

Gã cân nhắc cả buổi, cuối cùng nói: “Tôi và Hồ Quý chỉ là bạn bè bình thường, anh ta đóng tiền bảo lãnh cho tôi, tôi cũng rất bất ngờ.”

Cảnh sát kia gật đầu: “À, thì ra anh họ Hồ kia tên là Hồ Quý à?”

Lôi Mông vô thức gật đầu: “Đúng vậy, Hồ Quý.” Khi nói đến đây, đột nhiên trong lòng Lôi Mông nảy sinh tia cảnh báo: Trời! Hồ Quý ở Trung Hoa đại lục vốn dễ bị dòm ngó!

Thế là gã lại mím chặt môi, ánh mắt chứa đầy lòng thù địch nhìn cảnh sát trẻ kia: “Tôi ra khỏi đây sẽ giết cả nhà cậu đầu tiên!”

“Ha ha!” Cảnh sát trẻ tuổi cười: “Lôi Mông, tôi xưa nay không để mắt đến mấy việc doạ dẫm như thế này! Không ngại nói cho anh biết, Hoa Đào tôi là trẻ mồ côi! Tôi sợ anh trả thù quá cơ! Làm đi! Lôi Mông! Không phải anh ghê gớm lắm à?”

Cả người Lôi Mông toàn là xiềng xích, không nói chuyện nữa.

Cuối cùng, đến ngày thứ ba, do Lôi Mông vẫn một mực không nhận tội, cảnh sát quyết định chuyển Lôi Mông đến trại tạm giam, đợi đến khi tìm được Hồ Quý rồi định tội Lôi Mông.

Nhưng mà trên đường chuyển Lôi Mông đến trại tạm giam, xe chở tù nhân gặp phải hoả lực cực mạnh, Lôi Mông bỗng dưng bị cướp đi! Lúc đó cảnh sát thương vong nặng nề, hầu như là cả xe đều bị diệt.

Sau khi nhận tin tức này, Bạch Tinh Đồng nổi giận đùng đùng! Hận không thể tìm được mấy tên khủng bố chặn xe tù kia.

Qua lần thẩm vấn trước có thể xác định rằng Lôi Mông đến Phụng Thiên thật sự là do Hồ Quý nhờ vả!

Khi Bạch Tinh Đồng gọi điện thoại cho Diệp Vô Phong, nói rõ: “Lôi Mông bị cướp đi rồi, chắc chắn là Hồ Quý.”

Diệp Vô Phong: “Cảnh sát mấy người có tin tức gì của Hồ Quý không?”

Bạch Tinh Đồng thở dài: “Đến giờ vẫn chưa tìm được tung tích của Hồ Quý. Diệp Vô Phong, anh có cách nào tìm được Hồ Quý không? Chỉ cần anh tìm được, tôi đảm bảo anh không cần ra mặt, cảnh sát chúng tôi có thể trừng trị anh ta.”

Diệp Vô Phong cũng thở dài: “Hồ Quý cũng rất đề phòng tôi, anh ta ở Phụng Thiên vốn dễ bị để mắt đến. Vì thế, anh ta không tin tưởng ai.”

“Ừ, vậy anh cũng phải chú ý đến tin tức của Hồ Quý.” Từ trước đến giờ Bạch Tinh Đồng luôn hoàn toàn tin tưởng Diệp Vô Phong.

“Ừ, tôi biết rồi.” Diệp Vô Phong cúp máy, cảm thấy tên Hồ Quý này rất lươn lẹo, trốn ở Phụng Thiên mà còn khiến cảnh sát tìm không ra tung tích, rốt cuộc sao tên này làm được?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!