Nhưng Bạch Tinh Đồng vẫn lắc đầu, nước mắt lưng tròng: “Diệp Vô Phong, đời này tôi không thể chấp nhận được người đàn ông khác! Anh đã mọc rễ nảy mầm trong lòng tôi rồi! Tôi là người phụ nữ của anh! Tôi đã xác định rồi! Trừ khi trong lúc chiến đấu, tôi hy sinh ngoài ý muốn…”
Diệp Vô Phong không khỏi vươn tay chặn miệng cô ta lại: “Đừng nói linh tinh.”
Bạch Tinh Đồng cười trong nước mắt: “Ha ha, anh không muốn để tôi chết đúng không? Thật ra, nếu anh không chấp nhận tôi, tôi cam nguyện chết trong một trận chiến nào đó cũng được! Ừ, tôi không phải uy hiếp anh, tôi chỉ nói ra suy nghĩ của mình mà thôi.”
Phụ nữ rất dễ trở nên xúc động, điều này ai cũng biết, nhưng Bạch Tinh Đồng càng nói một cách bình tĩnh như vậy, Diệp Vô Phong càng hiểu rõ đây là chuyện mà cô ta đã xác định rồi! Nó sẽ không dễ dàng bị thay đổi bởi bất cứ điều gì!
“Tôi…” Diệp Vô Phong muốn nói: Đừng uy hiếp tôi.
Thế nhưng, Bạch Tinh Đồng đã chặn đầu cuộc hội thoại rồi, anh còn có thể nói gì nữa đây?
“Đừng ngốc nghếch như vậy! Thật ra, nếu còn sống thì người ta còn có rất nhiều việc có thể làm.” Cuối cùng Diệp Vô Phong tìm được lời để nói: “Ví dụ, cô có thể đạt được thành tựu lớn hơn trong công việc.”
“Ừ.” Bạch Tinh Đồng nhìn chằm chằm vào anh, khẽ gật đầu: “Tôi kiên trì và liều lĩnh trong công việc, tôi không nhân nhượng với tội phạm. Bởi vì sao? Vì tôi chỉ muốn hoàn thành công việc của mình một cách tốt nhất! Bất kể là chức vụ cao hay thấp, tôi đều sẽ làm hết sức mình, vì tôi là người vệ sĩ của nhân dân, tôi sẽ làm tốt vai trò của một người vệ sĩ. Người ngoài có thể thấy rằng tôi quá điên rồ và cứng nhắc, nhưng chẳng lẽ anh lại không hiểu tôi sao?”
“Tôi hiểu.” Diệp Vô Phong không khỏi nắm lấy tay Bạch Tinh Đồng, đôi tay ấy mềm mại nhưng lạnh lẽo, Diệp Vô Phong chỉ cảm thấy trong lòng hơi nhói đau: “Tinh Đồng, hãy nhớ lấy lời của tôi, cho dù cô phải đối mặt với kẻ thù như thế nào thì đảm bảo an toàn cho bản thân là điều quan trọng nhất! Vì chỉ cần cô còn sống thì mới có tương lai và mọi thứ.”
“Vâng!” Bạch Tinh Đồng gật đầu lia lịa, sau đó rất tự nhiên mà dựa sát vào vai Diệp Vô Phong, mơ mơ màng màng nói: “Anh nói gì cũng có lý. Tôi thích nghe anh nói chuyện lắm. Diệp Vô Phong, chúng ta không quay về nữa, anh để cho tôi dựa vào vai anh một lúc, được không?”
“Ưm…” Diệp Vô Phong muốn đẩy cô ta ra một lần nữa, nhưng đối mặt với sự yếu đuối của Bạch Tinh Đồng, Diệp Vô Phong không nỡ làm tổn thương cô ta. Vì vậy anh chỉ có thể để cô ta tựa vào vai mình.
Cho cô ấy mượn một lúc thôi! Diệp Vô Phong nghĩ thầm.
Trong xe rất yên tĩnh, Bạch Tinh Đồng dùng tai cố gắng nghe nhịp tim của Diệp Vô Phong, nhưng lại không nghe được gì. Vì vậy cô ta cúi người chui vào trong ngực của Diệp Vô Phong. Nghĩ rằng nhích lại gần hơn chút thì có thể sẽ thật sự nghe thấy.
Cứ như vậy, cả hai người không ai lên tiếng. Yên lặng chưa được ba phút, điện thoại di động của Bạch Tinh Đồng đã vang lên inh ỏi, cô ta nhanh chóng mở ra trả lời: “Xin chào? Tôi là Bạch Tinh Đồng.”
“Phó đội trưởng Bạch, tôi là Hạ Chinh, tôi đã tìm thấy một người khả nghi! Cô mau đến đây xem xem, tôi đang ở đường Nhân dân…”
“Ồ? Hạ Chinh, đừng lo lắng, tôi sẽ tới ngay! Cố gắng hết sức đừng làm cho đối phương phát hiện, đợi tôi đến rồi tính.” Bạch Tinh Đồng vội vàng dặn dò, thể hiện vô cùng tốt biểu hiện của người một lòng muốn bảo vệ cấp dưới.
Ngắt điện thoại, Bạch Tinh Đồng nói: “Tôi đưa anh về, sau đó đi tìm Hạ Chinh.”
Thấy cô ta khởi động xe, Diệp Vô Phong lắc đầu cười khổ: “Cùng đi đi.”
“Được.” Bạch Tinh Đồng cũng không nhiều lời, phóng đi như bay theo hướng Hạ Chinh nói.
“Chuyện gì đây?” Diệp Vô Phong không nhịn được hỏi.
Bạch Tinh Đồng nói: “Tình hình ở Phụng Thiên hiện giờ rất khẩn cấp, theo như Hạ Chinh dự đoán rất có khả năng liên quan tới Âu Dương Tất Tùng hoặc Hồ Quý.”
“Ồ, vậy thì quá tốt.” Diệp Vô Phong tuy không muốn giúp Bạch Tinh Đồng đối phó Hồ Quý nhưng anh cũng hy vọng Bạch Tinh Đồng không rơi vào nguy hiểm.
Bởi vậy, sau khi nghe xong chuyện này anh chỉ có thể đứng một bên.
Bạch Tinh Đồng đương nhiên hiểu được tâm lý muốn bảo vệ mình của Diệp Vô Phong. Bởi vậy khi nghe Diệp Vô Phong đồng ý cùng mình đi xem xét tình hình, cô ta cảm thấy trong lòng sôi sục, vô cùng hưng phấn.
“Hạ Chinh, chuyện gì đây?” Bạch Tinh Đồng thấy Hạ Chinh mặc thường phục đang đứng bên ngoài một quầy bán quần áo, giả bộ như đang xem hàng.
Nhìn thấy Bạch Tinh Đồng tới, Hạ Chinh liền thở phào nhẹ nhõm: “ Đội trưởng Bạch, hôm nay tôi nằm vùng ở đường Nhân Dân, đúng lúc trông thấy một người vô cùng lạnh lùng, là như vậy đấy.”
Thì ra Hạ Chinh có nhiệm vụ nằm vùng, trong lúc thực thi nhiệm vụ thì phát hiện một nguời ngoại quốc đi tới đi lui, bước đi như gió. Chỉ nhiêu đây cũng chưa xem là gì, nhưng mấu chốt là khi người này nhìn những người khác với ánh mắt rõ ràng có vấn đề!
Theo như cách nói của Hạ Chinh thì người này khi nhìn những người khác giống như đồ tể nhìn thấy lợn, lúc nào cũng chỉ suy nghĩ nên xuống đao như thế nào.
“Người đó đâu?” Bạch Tinh Đồng không tỏ rõ ý kiến, dù sao cô ta cũng chưa được thấy người thật, chí ít sẽ cảm thấy Hạ Chinh đa nghi quá mức.
Hạ Chinh nhìn về hướng quán cơm ở bên cạnh: “Đấy, đi vào trong rồi, hình như là đi ăn cơm.”
“Quán cơm không có cửa sau à?” Bạch Tinh Đồng không nhịn được hỏi.
Hạ Chinh lúng túng trả lời: “Cái này đúng là không rõ lắm”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!