Đường Trảm có thể nhận ra Diệp Vô Phong nhất định là đã trải qua một hồi sinh tử!
Dương Chấn Hoa nói:
“Anh Diệp, vậy tiếp theo chúng ta cần phải làm gì?”
Diệp Vô Phong nghĩ một hồi rồi nói:
“Ngồi xem cua cò đánh nhau thôi! Chỉ là chúng ta cũng phải làm nhiều thao tác ngầm hơn, đẩy mạnh tốc độ diệt trừ Âu Dương Lôi.”
Dương Chấn Hoa gật đầu:
“Được, tôi đã hiểu.”
Đường Trảm nói:
“Tiếp sau đó tôi cũng bận chút chuyện! Tên Hồ Quý này rất giỏi gây rối, chắc chắn cũng sẽ không chịu ngồi yên. Dù sao tôi cũng đang rảnh rỗi, nên là muốn giúp ông ta châm dầu vào lửa.”
Hàn Kỳ cười gật đầu:
“Chuyện này rất là hợp lí nha.”
Đường Trảm vô cùng đắc ý nói lại:
“Tất nhiên rồi! Thuận tiện còn có thể hưởng tí lợi ích, nhất định là sẽ thu hoạch không ít đâu.”
“Mọi người đang bàn chuyện gì à?”
Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, Lâm Thư Âm bước vào mà cười khanh khách hỏi han.
Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn qua Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nhún vai đáp:
“Cũng không có việc gì, mọi người chỉ đang bàn xem tối nay sẽ ăn uống vui chơi làm sao.”
Đường Trảm dùng sức mà gật đầu:
“Đúng vậy, cả đám bợm nhậu thèm hơi bia ấy mà.”
Dương Chấn Hoa thì bày ra bộ dáng đang mơ mộng cái gì. Hai anh em nhà họ Trương thì lại há mồm nhấp môi như mấy thằng nghiện tới cơn. Còn miệng Hàn Kỳ thì đã nhai không khí rồi…
Lâm Thư Âm cười nói:
“Nhậu nhẹt nhiều là không tốt! Đã vậy còn không bổ béo gì. Nói đi, muốn ăn cái gì? Em sẽ chuẩn bị ngay cho các anh.”
Hàn Kỳ nói:
“Tổng giám đốc Lâm, sao chúng tôi có thể làm phiền cô mấy chuyện này chứ! Tôi lo được mà.”
Dương Chấn Hoa bỗng nhiên vỗ đầu nói:
“Ai nha! Tôi để quên tài liệu trong xe rồi, tôi đi lấy ngay đây! Trương Long,anh đi với tôi.”
Hai anh em nhà họ Trương vội vàng đứng lên:
“Rõ thưa sư phụ! Để chúng con đi theo người.”
Ba người kia vừa rời khỏi thì Đường Trảm liền nói tiếp:
“Tôi cảm thấy hơi mệt, mọi người trò chuyện tiếp đi. Tôi đi nghỉ lát đã.”
Hàn Kỳ lập tức nhảy dựng lên:
“Để tôi dìu anh đi.”
Thế là trong nháy mắt người trong phòng đều đã chạy hết ráo.
Lâm Thư Âm nhìn qua cánh cửa mở mà cảm thán:
“Sao lại chạy hết rồi?”
Diệp Vô Phong nói:
“Bọn họ bị em dọa chạy đó.”
Lâm Thư Âm bất mãn mà tì lên bả vai Diệp Vô Phong:
“Anh nói gì cơ? Chẳng lẽ mặt em giống má lắm à? Bọn họ sợ anh thì có!”
Diệp Vô Phong nhún nhún vai:
“Đúng rồi, anh chính là một con hổ trong mắt bọn họ mà.”
Lâm Thư Âm cười rất tự nhiên:
“Ừ, không sai tí nào nha.”
Diệp Vô Phong lại nói:
“Nhưng em lại chính là Võ Tòng.”
“Xùy!”
Lâm Thư Âm cười nghiêng ngả:
“Anh thật biết nói đùa.”
Diệp Vô Phong ôm lấy chiếc eo thon của cô, anh cảm nhận mùi hương trên người cô:
“Khó lắm mới có một dịp rảnh rỗi. Bảo bối, lại đây cho anh thơm một cái.”
Lâm Thư Âm hơi thẹn thùng:
“Đừng, người khác thấy thì sao!”
Diệp Vô Phong ngạc nhiên mà hỏi lại:
“Người ta thấy thì sao cơ? Hai ta là vợ chồng hợp pháp nha!”
Lâm Thư Âm liếc mắt nhìn anh một cái: