“Xin chào? Đội trưởng Hình?”
Hình Liên Cương nói:
“Đội phó Bạch, chuyện là như này, người nhà của Tiểu Lương đã đến đây, cô mau quay trở lại đi.”
“Được rồi, tôi sẽ lập tức quay về trụ sở.”
Bạch Tinh Đồng đáp lại một cậu rồi hấp ta hấp tấp chạy về trụ sở.
Sau khi Bạch Tinh Đồng an ủi chia buồn với người nhà của Tiểu Lương xong thì cô ta nói thẳng ra là sẽ khám nghiệm tử thi.
Lúc người nhà của Tiểu Lương nghe xong thì tỏ ra hơi mâu thuẫn mà nói:
“Người đã chết rồi còn muốn khám nghiệm tử thi làm gì?”
Bạch Tinh Đồng trả lời:
“Tiểu Lương là đã hy sinh khi đang ở cùng với một tên tội phạm đặc biệt quan trọng. Nhưng thông tin có thể xác thực được thừ tên tội phạm kia lại không được đầy đủ. Nếu Tiểu Lương là do tên tội phạm khi ra tay sát hại thì chắc hẳn còn giữ lại chứng cứ nguyên vẹn. Mà nếu Tiểu Lương vẫn còn sống thì chắc chắn cậu ấy cũng sẽ đồng ý với quyết định của chúng tôi.”
Người nhà của Tiểu Lương cũng coi như là người hiểu chuyện dễ nói dễ nghe. Khi biết có thể thông qua khám nghiệm tử thi của Tiểu Lương để hỗ trợ phá án thì họ lập tức vừa khóc vừa đồng ý.
Hai tiếng sau, quá trình khám nghiệm tử thi đã hoàn tất, kết quả cũng được gửi về: Nguyên nhân chính xác dẫn đến việc Tiểu Lương bị tàn phế không phải là do tai nạn xe cộ, mà là bị suy kiệt trầm trọng. Hơn nữa, trước ngực Tiểu Lương còn có lưu lại một dấu vết hình bàn tay. Theo kết quả có được sau khi đối chiếu thì kích cỡ của dấu bàn tay này hoàn toàn trùng khớp với tay của Tần Chí Dũng.
Khi nhìn thấy kết quả thì trong mắt Bạch Tinh Đồng đẫm lệ:
“Tiểu Lương, xin cậu hãy tha thứ cho tôi. Tôi phải dùng thi thể của cậu để thí nghiệm chứng thực ra Ngũ Độc Tồi Tâm Chưởng của Tần Chí Dũng.”
Bạch Tinh Đồng cũng đã biết chuyện Lý Đào bị Khương Tam Lãng đánh gãy chân. Thế mà Bạch Tinh Đồng lại còn thúc đẩy kế hoạch truy quét đường dây kinh doanh hàng cấm của Âu Dương Lôi. Dẫn đến Âu Dương Lôi phải ra lệnh tạm thời ngưng hoàn toàn các vụ giao dịch hàng cấm trong địa bàn.
Kể từ lúc đó đám nghiện thuốc khổ sở không thôi. Chẳng bao lâu sau thì bọn họ đã bước vào trạng thái điên cuồng truy lùng thứ hàng cấm có tiền cũng không mua được này.
Giữa trưa ngày hôm sau, Dương Chấn Hoa tự mình đi tìm Diệp Vô Phong để nói chuyện.
“Anh Diệp, chúng ta đã phát hiện ra được các cơ sở ngầm. Dạo gần đây cũng hay có vài nhân vật thần bí xuất hiện ở tỉnh Phụng Thiên.”
“Hừm, nhân vật thần bí à?”
Rồi Diệp Vô Phong gật gù nói:
“Hẳn là người của bên Hồ Bá tới.”
Dương Chấn Hoa trông có vẻ rất là sốt ruột:
“Người của Hồ Bá, thật không coi trọng quy củ. Nếu người của ông ta tới rồi thì có lẽ sẽ gây bất lợi cho anh. Chúng ta nên làm thế nào đây?”
Diệp Vô Phong nói:
“Quản lí mọi người cho tốt vào, không cần bị cuốn vào chuyện này mà gây xung đột. Dương Chấn Hoa, anh yên tâm, tôi sẽ phụ trách vị đối phó với người của Hồ Bá.”
Người của Hồ Bá đến thật rồi, nhưng bọn họ không phải người đến từ khu Tam Giác Vàng kia, mà là người từ khắp nơi trên thế giới.
Sau khi Hồ Bá nhận được tin em ba nhà ông ta bị giết thì tức giận vô cùng. Ông ta thề sẽ đánh đổi lấy tất cả để báo thù cho Hồ Trọng.
Thế là Hồ Bá mời đến rất nhiều người. Không chỉ có những cao thủ thành thạo việc dùng súng, còn có cao thủ võ công, thậm chí là những chuyên gia biết khám nghiệm hiện trường, truy tìm dấu vết cũng được mời tới.
Dù là Hồ Bá giận đến điên rồi thì ông ta vẫn là một vị tướng tài ba đầy kinh nghiệm xương máu. Ngay sau khi biết tin Hồ Trọng gặp chuyện không may thì phản ứng đầu tiên của Hồ Bá là phải điều tra cho rõ chân tướng!
Nếu ông ta dám bốc đồng đi báo thù thì có thể còn bị kẻ khác lợi dụng với mưu đồ riêng. Đường đường là một tướng lĩnh, nếu Hồ Bá bị người khác lợi dụng không phải sẽ trở thành trò cười cho người đời sao?
Những nhân vật thần bí kia khi vừa đến tỉnh Phụng Thiên cũng đều bắt đầu thực hiện kế hoạch của họ một cách riêng lẻ. Mà thăm dò kết quả hiện trường của cảnh sát là phương pháp dễ dàng nhất. Tiếp sau đó chính là đi tìm Jabbar để nói chuyện.
Ở phía ngoại thành tỉnh Phụng Thiên có một căn nhà bình thường, trong căn nhà này là Jabbar, ngồi đối diện anh ta là một người da trắng có nét phương Tây với bộ râu quai nón.
“Anh Jabbar, ý của anh là lúc mà anh phát hiện ra ông Hồ Trọng thì ông ấy đã chết? Hơn nữa còn là bị một cao thủ giết chỉ với một chưởng?”