Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nghịch Tập Ở Rể

“Tinh Đông? Là cháu ư?” Dì Mã lên tiếng, giọng bà vô cùng khàn, nghe giống như tiếng chiêng vỡ.

“Dì Mã!” Bạch Tinh Đồng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Giọng nói như tiếng chuông bạc lúc trước của dì đâu mất rồi? Rốt cuộc dì đã trải qua chuyện gì? Sao bây giờ lại thành như vậy?”

Giọng dì Mã khàn khàn đáp: “Dì… Tinh Đồng, dì còn phải làm việc, cháu đừng làm phiền dì.”

Ánh mắt bà ấy nhìn lảng sang chỗ khác như tránh né, vội vã cúi đầu, nhìn có vẻ rất tốn sức.

“Dì Mã! Dì bỏ cây lau nhà xuống, hôm nay cháu phải hỏi cho ra nhẽ, rốt cuộc dì đã gặp chuyện gì vậy?” Bạch Tinh Đồng ném cây lau trong tay bà ấy sang một bên, sau đó kéo bà ấy đến ngồi chỗ của mình.

“Không, dì không ngồi, người dì bẩn lắm.” Dì Mã co rúm người, không dám ngồi xuống, cũng không biết nên để tay chỗ nào.

“Dì Mã, bọn họ là bạn của cháu! Giờ cháu chỉ muốn biết, rốt cuộc mấy năm qua dì đã trải qua những gì! Tại sao từ một diễn viên đang nổi lại trở thành thế này? Tại sao vậy dì? Còn nữa, sao giọng của dì lại thành như vậy?” Nghe Bạch Tinh Đồng hỏi đến đây, nước mắt của dì Mã rơi lã chã, tiếng khóc của bà ấy cũng khàn khàn, cực kỳ khó nghe!

Diệp Vô Phong nghiêm nghị nói: “Giọng của bà ấy thành như vầy thì chắc chắn do hạ độc! Nếu không thì giọng nói chẳng thể nào trở thành như bây giờ.”

Quả nhiên, Diệp Vô Phong vừa nói xong, dì Mã càng khóc to hơn.

“Dì Mã, dì ngưng khóc đã, kể rõ đầu đuôi sự việc cho cháu nghe đi, dù là ai hại dì thì cháu cũng sẽ bắt kẻ đó phải trả giá!” Giọng nói của Bạch Tinh Đồng đầy khí phách!

Thế nhưng, dì Mã chỉ khóc chứ không nói gì cả.

“Mã Tú Anh, sao bà ngồi đấy? Đó là chỗ bà được phép ngồi à? Đi lau nhà mau!” Lúc này, bà chủ tuổi đã hơn ba mươi đột nhiên từ đâu đi đến, bà ta trừng mắt với dì Mã, sau khi quay mặt về phía nhóm người Bạch Tinh Đồng thì lại cười xòa bảo: “Xin lỗi quý khách, tại bà Mã Tú Anh này không hiểu chuyện…”

“Yên đấy!” Bạch Tinh Đồng nổi giận với bà ta: “Dì Mã là người thân của tôi! Tôi nói cho bà biết, từ giờ, dì ấy sẽ không… Làm việc ở đây nữa, bà mau đi tính lương cho dì ấy đi!”

“Cô là người thân của bà ấy?” Nhất thời, bà chủ cũng không có thái độ gì: “Tính lương? Bà ấy mới làm có nửa tháng thì tính lương cái gì? Chỗ tôi có quy định, nhân viên phải thế chấp một tháng lương, làm hết hai tháng mới phát lương!”

“Tinh Đồng, đừng mà cháu, dì cần công việc này.” Chất giọng khàn khàn của Mã Tú Anh yếu ớt vang lên.

Bạch Tinh Đồng giận đến mức phát hỏa! Cô ta không thể nào nén được cảm giác căm ghét đối với loại chủ đàn áp những người dân lao động dưới đáy xã hội như Mã Tú Anh!

Cô ta đứng phắt dậy, nói bằng giọng u ám: “Dì Mã, dì nói đi, dì làm ở đây được bao nhiêu ngày? Lương bao nhiêu? Cháu không tin hôm nay bà ta dám không trả lương cho dì, cháu sẽ…”

“Sẽ thế nào?” Bà chủ kia cũng chẳng chịu thua: “Sao cô không thử đi hỏi xung quanh xem, tôi giống loại chủ ức hiếp người làm lắm à? Cô nghĩ mình còn trẻ thì có quyền xem thường người khác đúng không? Cô có tin là chỉ cần tôi gọi một tiếng, người của cả con đường này sẽ đến giúp tôi không hả?”

Bạch Tinh Đồng cười một cách lạnh lùng: “Bà muốn báo cảnh sát à? Không ngại nói cho bà biết, tôi là cảnh sát đấy.”

“Hứ!” Bà chủ nhìn Bạch Tinh Đồng đang mặc quần áo bình thường thì nói: “Báo cảnh sát? Bà đây xảy ra chuyện gì mà cần báo cảnh sát? Mấy gã đàn ông Đông Bắc của bọn tôi đến làm thịt cô cậu dễ như trở bàn tay đấy nhé!”

Lúc này Giản Phúc Linh đã hơi hoảng, không biết phải xử lý thế nào.

Diệp Vô Phong bước đến, thản nhiên nhìn bà chủ tiệm: “Bà chắc chắn là không cần báo cảnh sát?”

Gan bà chủ tiệm cũng lớn lắm, lớn giọng đáp: “Bà đây đương nhiên sẽ không đi báo cảnh sát! Ông ba Giang, ông ra đây cho tôi! Gọi hết bạn nhậu của ông qua đây mau! Có kẻ dám đến tiệm chúng ta gây sự này!”

Ông ba Giang chính là ông chủ của tiệm này, vừa nghe lập tức gọi điện thoại: “Alo? Anh Thắng Tử, anh qua đây mau đi, có người muốn phá tiệm em…”

“Cái gì? Mày chờ đó đi, để tao gọi anh em qua xử tụi nó!” Thắng Tử cúp điện thoại, bắt đầu gọi những người khác.

Diệp Vô Phong nói: “Bà chủ, tôi hỏi bà một lần nữa, bà chắc chắn là sẽ không báo cảnh sát chứ?”

Bà chủ tiệm lớn họng đáp trả: “Thằng nào báo cảnh sát thằng đó là chó! Bà đây không tin, một kẻ từ nơi khác đến như tụi mày dám lớn lối với bà à? Lát nữa bà sẽ cho chúng mày lấy rổ đựng răng cả lũ!”

Ông ba Giang cũng lên tiếng: “Người anh em à, các cậu tuổi trẻ chưa trải sự đời, đừng có giận quá mất khôn, đợi lát nữa anh Thắng Tử đến thì các cậu không chạy được đâu. Được rồi, mấy cậu đừng nói gì nữa, đi mau đi.”

“Đi? Sao thả tụi nó đi dễ vậy được? Ông ba Giang, xem ông nhu nhược chưa kìa! Hôm nay đừng ai mơ ra khỏi chỗ này!” Bà chủ tiệm kéo ghế qua chặn ở trước cửa.

Bạch Tinh Đồng hơi nhíu mày, cô là cảnh sát, cho dù muốn phá tiệm cũng không thể phá được.

Nhưng Diệp Vô Phong thì đâu cần kiêng nể mấy chuyện này! Anh hỏi lại lần nữa: “Bà chủ, bà chắc chắn sẽ không báo cảnh sát?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!