Tử Mạch đi đến phòng bếp tìm Diệp Vô Phong: “Đội trưởng Diệp, chị Âm gọi anh qua đây.”
“Được rồi, đi thôi!” Diệp Vô Phong đặt món “bánh nướng nhỏ nhân hành” mình vừa làm xong vào đĩa, ngay cả người phục vụ dọn món cũng bị cắt giảm, trực tiếp bưng vào phòng riêng.
Lâm Thư Âm nhìn thấy Diệp Vô Phong đang đeo tạp dề, tay cầm đĩa đồ ăn, suýt nữa bật cười thành tiếng: “Tên xấu xa này, anh đúng là không có phong cách gì cả. Biết rõ là em giúp anh giới thiệu khách quý mà còn ăn mặc như thế này à?” “Diệp Vô Phong, tới đây, để em giới thiệu cho anh một chút, ba người này đều là cao thủ đến từ công ty an ninh Long Kiếm ở tỉnh thành. Người này chính là người phụ trách hạng mục, Tiết Phi. Anh ấy lớn hơn anh vào tuổi, anh nên gọi anh ấy là anh Phi đi.”
Diệp Vô Phong đặt cái đĩa trong tay xuống bàn, chùi tay vào tạp dề rồi cười ha ha, chìa tay phải ra: “Chào anh Phi, tôi là Diệp Vô Phong!”
Không ngờ, Tiết Phi lại ung dung cầm đũa lên, nếm thử một miếng sườn trong đĩa mà Diệp Vô Phong bưng lên: “Chà chà, mùi vị cũng tạm được. Tay nghề nấu nướng rất tốt.” Tuy rằng miệng khen ngợi Diệp Vô Phong nhưng anh ta lại không hề có ý muốn bắt tay. Tay của Diệp Vô Phong chìa ra giữa khoảng không, khá là xấu hổ.
Ai nấy đều thấy được ngoài mặt Tiết Phi có vẻ đang khen ngợi Diệp Vô Phong nhưng trong lòng lại âm thầm chậm rãi châm chọc anh. Ai bảo đội trưởng Diệp thân là đội trưởng an ninh của khách sạn lớn Hoàng Triều lại không duy trì trật tự được? Còn phải để tổng giám đốc Lâm bỏ tiền ra thuê vệ sĩ từ tỉnh thành đến trấn áp thay?
Diệp Vô Phong thông minh như vậy, làm sao anh có thể không nhìn ra được suy nghĩ của Tiết Phi? Nhưng anh không quan tâm, cười cười ngồi bên cạnh Lâm Thư Âm. Lâm Thư Âm cũng cảm thấy không được tự nhiên trong một bầu không khí khó xử như vậy, dù sao thì Diệp Vô Phong cũng là chồng của cô, giấy thì không gói được lửa, nếu như Tiết Phi và Diệp Vô Phong xảy ra mâu thuẫn với nhau thì việc kinh doanh của khách sạn trong tương lai khó mà tiến triển được.
Lâm Thư Âm không dám làm mất lòng Tiết Phi. Bởi vì Tiết Phi là con át chủ bài của công ty an ninh Long Kiếm, nhưng mà tính chất của công ty Long Kiếm này giống như là không chính thức, cho nên không tên bên ngoài không treo là “vệ sĩ cao cấp” mà hầu hết đều để tên là “Công ty an tinh”. Thế giới ngầm là một môi trường đa dạng sinh thái, có những thế lực xã hội đen ngầm, cũng có những công ty an ninh và thám tử tư hành nghề phụ.
Diệp Vô Phong tùy ý rót rượu cho Tiết Phi, Mã Vũ và Hàn Kỳ, sau đó anh cũng cầm ly rượu lên: “Anh Phi, sau này chúng ta là đồng nghiệp, tôi mời anh một ly.”
Thái độ của Diệp Vô Phong làm cho Tiết Phi cảm thấy không chịu nổi, rốt cuộc thì anh cũng không phải hạng người kiêu căng ngạo mạn mắt không thèm nhìn thế giới, cho dù nói thế nào thì Diệp Vô Phong cũng là người thân bên nhà chồng của tổng giám đốc Lâm, nếu không thì sao có thể để anh làm đội trưởng an ninh?
Võ công không tốt cũng không có gì xấu hổ, chính những bậc thầy cấp cao thủ ẩn mình ở thành phố Tam Giang còn chưa dám nói có thể đánh cả Tam Giang này, huống chi là anh?
Tiết Phi khẽ gật đầu, cầm ly rượu lên nói: “Cậu Diệp, tính tình của cậu cũng khá là chân thành. Có thời gian tôi sẽ dạy cho cậu vài chiêu, chắc chắn là sau này cậu sẽ sử dụng.”
“Cảm ơn anh Phi chỉ bảo.” Diệp Vô Phong lịch sự cạn ly trước.
Trong cuộc gặp gỡ này, nhờ có Diệp Vô Phong khiêm tốn mà không xảy ra xích mích gì, điều này càng làm cho Lâm Thư Âm nhận ra một ưu điểm của Diệp Vô Phong: “Thật ra không phải là anh không có năng lực, mà là người tài giả vờ ngu, chuẩn bị chờ thời cơ thích hợp. Ông nội nói đúng, Diệp Vô Phong chính là rồng vàng trong ao, một ngày nào đó sẽ tạo làm nên sự nghiệp lớn.” Mới sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Vô Phong đã thức dậy, Lâm Thư Âm buồn bực nói: “Có chuyện gì hay sao mà dậy sớm thế?”
Diệp Vô Phong nói: “À, anh đã nói sẽ tăng doanh thu khách sạn trong vòng ba ngày mà! Không được, anh lo là mấy người trong nhà bếp làm hết sức mình, anh nhất định phải đích thân giám sát họ, đảm bảo là chúng ta có một nồi đồ ăn chất lượng lớn! Nhất định phải khai trương vào trưa hôm nay!”
Tinh thần của Lâm Thư Âm lập tức nâng cao: “Tốt quá, chúng ta đến khách sạn ngay bây giờ, em đưa anh đi.”
Diệp Vô Phong lắc đầu nói: “Đừng, em cũng đã vất vả rồi, quay về ngủ mơ tiếp giấc mơ cao cả của em đi, anh tự đi đến khách sạn cũng được.”
Dưới sự kiên quyết của Diệp Vô Phong, Lâm Thư Âm lười biếng nở nụ cười, ôm anh, kề sát mặt: “Cố gắng lên! Cảm ơn anh.”
Lâm Thư Âm ngủ thêm một lúc lâu mới dậy trang điểm, sau đó lái xe đến khách sạn lớn Hoàng Triều.
Bước vào phòng bếp, cô nhìn thấy Diệp Vô Phong và hai người đầu bếp đang bận rộn đến mức mồ hôi đầm đìa.
Lâm Thư Âm đau lòng nói: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút đi, bận bịu cả ngày rồi. Chỉ cần kiếm được tiền thì tất cả mọi người đều sẽ có thưởng.”
Hai đầu bếp lập tức vui mừng: “Cảm ơn tổng giám đốc Lâm!”
Trong lòng Lâm Thư Âm vẫn cảm thấy không yên tâm: “Diệp Vô Phong, lỡ như đến buổi trưa vẫn không có khách thì phải xử lí thế nào?”
Diệp Vô Phong bình tĩnh nói: “Em cứ yên tâm đi! Dù anh em nhà họ Phùng kia đến quấy rối làm lượng khách hàng của chúng ta cũng bị ảnh hưởng một chút, nhưng mà chúng ta còn có một phương án kinh doanh khác! Chúng ta sẽ mang những nồi thức ăn lớn này đặt ngoài cửa lớn, giá cả tạm thời sẽ là sáu mươi nghìn một bát. Chúng ta có ít nhất một trăm bát đựng thức ăn, bán đi ít nhất cũng thu được sáu triệu. Trừ đi sáu trăm tiền vốn thì vẫn hoàn toàn lãi được hơn năm triệu.”
Gương mặt Lâm Thư Âm tràn đầy lo lắng: “Diệp Vô Phong, tính toán cũng khéo lắm. Nhưng mà, một bát sáu mươi nghìn thì có được không? Có phải là hơi đắt không? Trừ khi đầu óc mọi người có vấn đề, hoặc là con lừa?”
“Phụt!” Diệp Vô Phong phụt cười ngay lập tức: “Thư Âm, vậy em hãy nhìn xem hôm nay cuối cùng có bao nhiêu người mà đầu óc của họ thực sự là con lừa nhé, ha ha.”
Ngọn lửa bùng lên rồi cho nhỏ lửa để ninh, mãi đến buổi trưa thì cái nồi thức ăn của Diệp Vô Phong cuối cùng cũng chín. Anh lập tức kêu gọi mấy người Tử Mạch đến giúp đỡ, bày trận ở dưới bóng cây ngay bên ngoài cửa khách sạn.
Đúng mười một giờ, hai giỏ bánh bao lớn mới ra lò được đặt trước đã được mang ra ngay, rất đúng giờ, cuối cùng cũng chính thức mở hàng nồi thức ăn lớn này.
Lâm Thư Âm kê một chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh để làm công việc thu ngân.
Mặc dù cô ấp ủ một niềm hi vọng rất lớn, cô vẫn cảm thấy sáu mươi nghìn một bát quả thật hơi đắt dù bát thức ăn này rất ngon. Theo như mong muốn trong lòng cô thì nên bán ba mươi nghìn một bát, nó tương đối phù hợp với mức tiêu dùng của mọi người hiện nay. ắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!