Ngày hôm sau, Lâm Thư Âm phải tới bệnh viện hỏi thăm Lâm Thi Mộng, mặc dù mối quan hệ giữa cô và Lâm Thi Mộng không được tốt lắm, nhưng Lâm Thư Âm lại cảm thấy dù sao thì Lâm Thi Mộng cũng là em gái mình, hơn nữa còn bị thương lúc đang ở chung với cô, chính là cô đã không làm tròn trách nhiệm của một người chị gái.
Lái xe đi đến thành phố nhất định phải qua núi Nhạn Tây.
Khi xe đến đỉnh núi, đột nhiên Lâm Thư Âm dừng xe lại, Diệp Vô Phong hỏi: “Thư Âm, sao em lại dừng xe?”
Lâm Thư Âm chỉ một ngón tay: “Anh nhìn chiếc xe kia! Đó không phải là chiếc Bugatti mà hôm trước bị chúng ta đâm phải sao?”
Diệp Vô Phong nhìn theo hướng ngón tay của Lâm Thư Âm chỉ, bên cạnh cửa chính của một khu nhà sang trọng có hai chiếc Bugatti bóng bẩy của Đường Trảm đậu ở đó, đèn sau xe đã được sửa lại.
Tấm biển quảng cáo lớn ở trước cổng ghi: Chủ nhà đã ra nước ngoài định cư, thật lòng muốn bán nhà, buổi đấu giá sẽ diễn ra vào tối ngày 3/09 ở đại sảnh của bữa tiệc Đông Phương Minh Duyệt. Ký tên – Xe thể thao Bugatti, biển số xe – Tô F00544, tặng miễn phí chủ nhân mới của ngôi nhà này!
Diệp Vô Phong thầm nghĩ: “Xem ra thằng nhóc Đường Trảm này phải đi thật rồi, thật sự là cậu ta phải nhanh trở về, nếu không thì lính đánh thuê của Đại Đường sẽ không có cách nào chống lại chúa sơn lâm.”
“Thư Âm, chẳng lẽ em thích chiếc xe này à? Nếu như em thích thì chúng ta mua lại đi.”
Lâm Thư Âm hừ một tiếng, nói: “Anh lại nói điêu với em rồi! Anh có biết những người sống ở đây là ai không? Tâm nguyện lớn nhất của bà nội em chính là chuyển đến sống ở biệt thự trên đỉnh núi Nhạn Tây. Tiếc là trên ngọn núi này chỉ mười căn biệt thự, giá cả của mỗi căn thì trên trời, biệt thự ở nơi này dường như đã trở thành biểu tượng cơ bản của các gia đình giàu có ở thành phố Tam Giang. Hạng của gia đình nào không được lọt vào trong top mười thì cơ bản không có tư cách sống trên núi Nhạn Tây.”
Lâm Thư Âm khởi động xe và nói tiếp: “Căn biệt thự sắp được bán đấu giá là một căn biệt thự tốt, cũng là công trình có diện tích lớn nhất trên núi Nhạn Tây. Nghe nói, chủ nhân của nó là một doanh nhân ngầm ở nước ngoài. Chẳng trách lại ngu ngốc trả cho em 7 tỉ đồng, đúng là người có tiền. Không phải anh ta nói là đêm qua mới đánh bài thắng à? Ném tiền cho chúng ta thì có thể là đang vội vã đi công chuyện, không muốn lãng phí thời gian với chúng ta.”
“Tiền lãi thu được từ việc quản lý tài sản của giới siêu giàu còn nhiều hơn so với tiền chúng ta liều sống liều chết kiếm được.”
“Thằng khốn nạn Đường Trảm này thì quản lý tài sản chỗ nào chứ? Năm đó ở trên du thuyền Victoria xa hoa, một đêm thua mất 500 triệu đô la Mỹ. Sau đó lại bắt cóc con trai Victoria của ông chủ, đòi 1 tỷ đô la Mỹ. Suýt nữa là khiến cho đám lính đánh thuê của Đại Đường và Philippines xảy ra xung đột quân sự. May mà bên mình đã tự hòa giải, thả con trai Victoria của ông chủ ra. Bên kia cũng trả lại tiền vốn mà Đường Trảm thua mất.” Nhưng mà những lời này không thể nói cho Lâm Thư Âm.
Khi đến bệnh viện, Diệp Vô Phong nhìn thấy bà cụ cũng đang ở đây, dĩ nhiên là bà rất lo lắng cho cháu gái của mình. Lâm Vĩnh Kiệt, Tô Cẩm Tú và Lâm Kiến Ba đều đang ở trong phòng bệnh.
Lâm Thi Mộng trải qua điều trị ở bệnh viện, vết thương do nhiễm độc đã cơ bản bị loại bỏ, nằm viện quan sát thêm một ngày đêm là được xuất viện.
Lúc này, cô ta đang lướt vòng bạn bè trên điện thoại của mình: “Ôi! Bà nội nhìn này, căn biệt thự số chín trên núi Nhạn Tây sắp được bán đấu giá. Chủ nhà nói là sẽ tặng thêm một chiếc xe thể thể thao Bugatti.”
“Thật sao?” Kết quả là bà cụ nhìn về phía điện thoại, đeo kính lão đọc kĩ tin tức này, nhẹ lắc đầu thở dài một tiếng: “Phòng ở nhà này luôn giữ mức giá hơn 300 tỉ. Hơn nữa còn một chiếc xe thể thao Bugatti, bà thấy là nếu không có hơn 600 tỉ thì không thể lấy được. Bà đã phấn đấu cả cuộc đời cũng không đủ tư cách ở trên núi Nhạn Tây. Bà nội chỉ còn sống được vài năm nữa, sợ là không có cơ hội được ở trên núi Nhạn Tây, ngắm biệt thự sông Trường Giang. Sau này thì phải xem đám con cháu các người, bà hy vọng là có ai đó có thể đại diện cho nhà họ Lâm chúng ta, làm rạng rỡ nhà cửa!”
Nhìn thấy Lâm Thư Âm và Diệp Vô Phong tới, Lâm Kiến Ba mỉa mai nói: “Bà nội à, Thư Âm có năng lực! Nhất định cô ấy sẽ giúp bà hoàn thành tâm nguyện của ông cụ lúc còn sống.”
Diệp Vô Phong tiếp lời, nói: “Bà nội! Kiến Ba nói không sai! Nhiệm vụ nho nhỏ này cứ giao cho Thư Âm! Chúng cháu cam đoan bà có thể đến ở biệt thự trên núi Nhạn Tây. Ngắm dòng sông Trường Giang chảy về phía đông, nghe chim nhạn hót trên cao trở về phương nam. Đi tận hưởng tuổi già, sao lại không làm nhỉ?”
Bà cụ nghe Diệp Vô Phong nói xong, trong mắt tràn đầy hi vọng: “Vô Phong, những điều cháu nói không phải là đùa chứ?”
Diệp Vô Phong nghiêm túc nói: “Nếu như bà có thể luôn luôn tin tưởng Thư Âm thì tất cả đều không phải là chuyện đùa.”
Bà cụ cười tủm tỉm, gật đầu: “Được rồi! Bà già này sẽ chờ cháu rể của bà triển khai kế hoạch lớn, giúp bà làm rạng rỡ nhà cửa của nhà họ Lâm. Vào lúc ông cụ đang hấp hối đã nhẹ nhàng nói với bà rằng người cháu rể này chắc chắn sẽ có những thành tựu to lớn và một tương lai rộng mở. Tuy là mấy năm qua, cháu không chịu làm gì khi ở nhà họ Lâm chúng ta, còn chơi bời lêu lổng, nhưng mà vẫn hết lòng quan tâm và giúp đỡ cháu, từ trước đến giờ chưa cháu ra khỏi nhà họ Lâm. Nhờ câu cháu mới vừa nói thì chắc bà có thể sống thêm vài năm nữa để nhìn xem rốt cuộc cháu có thể làm nên chuyện lớn gì.”
Lâm Kiến Ba tức giận nói: “Bà nội, bà đừng nghe cậu ta nói khoác. Lời nói suông chém gió thì ai chả nói được? Nếu cậu ta thật sự có tài năng thì đã phát triển sự nghiệp lớn từ lâu rồi, còn phải thấp hèn ăn bám nhà họ Lâm chúng ta sao?”