Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nghịch Tập Ở Rể

Liễu Sinh Bất Bại hạ lưỡi kiếm trong tay xuống thấp một chút, cười lạnh nói: “Mày chính là Diệp Vô Phong? Nghe nói mày tài giỏi lắm! Đàn em tâm đắc nhất của tao cũng chết trong tay mày, có đúng vậy không?”

Diệp Vô Phong nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Ồ? Chúng ta còn có thù hận như thế sao? Ông nói ông muốn lấy đầu của tôi như thế! Được thôi, tôi tới đưa cho ông lấy, nhưng mà, còn phải xem ông có đủ bản lĩnh lấy đi hay không đã!”

Liễu Sinh Bất Bại cười như điên, đáp: “Chú em, chưa từng có ai dám khiêu khích ở trước mặt tao đâu! Nếu không phải vì bọn mày dùng chiêu trò, tao cũng đã duỗi tay vặn đầu mày xuống rồi, dùng thành ngữ của đám Trung Hoa tụi bây là “dễ như trở bàn tay” đó!”

“Được! Nếu là ân oán giữa chúng ta thì đừng làm liên lụy tới người khác. Thế này đi, hôm nay chúng ta thanh toán hết mọi thứ ở đây! Nếu ông có thể đánh thắng tôi thì cứ lấy đầu của chúng tôi mang đi, nhà máy năng lượng nguyên tử cũng cho anh tùy ý kích nổ! Còn nếu thua, ông phải nghe theo cách giải quyết của tôi, cũng đừng tiếp tục khua môi múa mép tự xưng là Binh Vương đệ nhất Châu Á gì gì đó nữa, sẽ bị người khác chê cười đó!”

Liễu Sinh Bất Bại cũng rất khâm phục lòng can đảm của người thanh niên trẻ tuổi này, ngẫm nghĩ có nên thật sự muốn đấu một trận với anh hay không.

Diệp Vô Phong phía bên này khẽ nhếch miệng, giễu cợt: “Còn tự xưng là Binh Vương này nọ, tôi thấy chẳng qua cũng chỉ là một tên thỏ đế tự biên tự diễn mà thôi!”

Liễu Sinh Bất Bại cười lớn một tiếng: “Được, tao sẽ cho mày một cơ hội để khiêu chiến, cho mày tâm phục khẩu phục mà chết! Nhưng mà..” Ông ta cũng đưa ra một điều kiện của mình: “Để cho Tử Cung Mỹ Địch đi trước, hai chúng ta một đấu một.”

“Sư thúc, tôi không thể đi!” Tử Cung Mỹ Địch cũng cảm thấy rất hổ thẹn với Liễu Sinh Bất Bại, dù sao cũng chính cô ta dắt ông ta tới Trung Hoa này. Bây giờ toàn bộ thành viên của Hắc Điện cũng đã bỏ mạng ở đây, chỉ có mình cô ta rời khỏi nơi này cũng khiến trong lòng thấp thỏm không yên.

Liễu Sinh Bất Bại nói: “Cô đi đi, số tôi lớn như vậy đương nhiên sẽ sốt sót ra ngoài. Còn nếu tôi chết, cô phải tiếp tục dẫn dắt Hắc Điện, mấy anh em vẫn đang tìm cô tìm đường sống, đi mau!”

Tử Cung Mỹ Địch ôm theo phu nhân Trần đi ra ngoài, hai người đội viên đặc công chĩa súng, chặn trước đường đi của cô ta. Bạch Tinh Đồng đẩy lưỡi kiếm của Liễu Sinh Bất Bại ra, đi tới ra hiệu cho đồng đội: “Để cô ta đi trước đi!” Sau đó, tự mình cũng đi ra theo.

Diệp Vô Phong thu lại cây dao găm vào bên hông, nhìn Liễu Sinh Bất Bại nói: “Tôi nể ông lớn tuổi hơn, cho ông tùy ý định đoạt cách thức và địa điểm thi đấu!”

Liễu Sinh Bất Bại nói: “Được! Vậy chúng ta cùng nhau đánh một trận chính thức ra trò! Đi theo tôi.” Nói xong, ông ta cầm súng bắn tỉa của mình đi theo ra khỏi tầng hầm. Ông ta muốn nhìn Tử Cung Mỹ Địch rời đi an toàn.

Văn Tam Đa đỡ lấy cơ thể bị thương nặng của mình cũng đi ra theo Liễu Sinh Bất Bại, anh ta tìm một góc nhà ngồi xuống ở đó, trên mặt nở nụ cười lạnh, ngón tay không hề rời khỏi thiết bị kích nổ.

Toàn bộ nhà máy năng lượng hạt nhân này đã bị quân đội Trung Hoa bao vây chặt chẽ, còn có máy bay giám sát ở trên không, lúc này đến cả một con chim sẻ cũng không lọt ra bên ngoài được. Nhưng Bạch Tinh Đồng đã thông báo với bộ đội đang chờ ở bên ngoài, không có mệnh lệnh của mình thì không được phép nổ một phát súng.

Liễu Sinh Bất Bại nhìn thấy Tử Cung Mỹ Địch áp chế phu nhân Trần đã vượt qua được tường vây. Người kia lướt qua lớp phòng tuyến thứ nhất, lướt tiếp đến lớp thứ hai, cho tới lúc vượt qua được lớp thứ ba, ông ta mới yên lòng nhìn thẳng vào mắt Diệp Vô Phong nói: “Ôn rồi, bây giờ tới lượt chúng ta chấm dứt!”

Diệp Vô Phong nhìn thấy Bạch Tinh Đồng đã nhẹ nhàng đuổi theo sau Tử Cung Mỹ Địch, trong lòng cũng không còn lo ngại gì nữa, anh hiện tại cũng đã tập trung tâm trí vào lần quyết đấu này với Liễu Sinh Bất Bại, cho nên đáp: “Được, đếm xong mười giây, chúng ta có thể nổ súng!”

Hai người đồng loạt xoay người đối lưng với nhau, đi về ngược về phía đối phương, tất cả mọi người đều đang thầm đếm: “Một, hai, ba…tám, chín, mười.” Hai người gần như là xoay người cùng lúc, đồng thời nổ súng, cũng đồng thời làm ra một thế tránh né tuyệt đẹp, chia nhau ra tìm chỗ nấp tốt.

Lúc này đã là bốn giờ sáng hơn rồi, bầu trời đã hừng sáng lên. Chiến sĩ mai phục ở xung quanh đều đang sốt sắng nhìn chằm chằm vào chiến trường quyết đấu của hai người. Kĩ thuật bắn súng cùng động tác tránh né của bọn họ thật sự đều giống hệt với tư thế mẫu trong sách giáo khoa.

Hiệp một, mặc dù cả hai đều không bắn trúng đối thủ, nhưng thế bắn xạ kích, tốc độ phản ứng nhanh nhạy như chớp cùng với những động tác tránh né lưu loát sinh động khiến vài người huấn luyện viên nhịn không được vỗ tay: “Điểm tối đa!”

Chỗ nấp của Diệp Vô Phong là một cột trụ đó bị gãy nửa đoạn, Liễu Sinh Bất Bại lại là một vách tường đá loang lổ vết nứt. Cả hai đều đang kiểm tra lại súng ống của bản thân, cách nhau độ chừng ba trăm mét. Đối với một tay súng bắn tỉa cừ khôi mà nói, chỉ cần có một chút sai phạm nhỏ trong phạm vi này đều sẽ bị đối thủ rình giết.

Diệp Vô Phong trốn ở sau trụ đá, vừa định quan sát tình hình của đối phương một chút thì một viên đạn đã bay tới đâm vào mép trụ đá một đường nứt chừng năm cen-ti-mét.

Dựa vào dấu vết của đầu đạn để lại, anh lập tức nhận ra đạn mà đối thủ sử dụng: Đây là một loại đạn xuyên giáp ngòi thép!

Mà bản thân anh hiện tại nấp phía sau trụ đá lớn, cột trụ này đường kính bảy mười cen-ti-mét chất liệu từ đá cẩm thạch, nhưng vì hình dạng cột trụ bóng loáng nên khi quỷ đạo đạn bắn vào sẽ bị lệch hướng, vì thế bản thân anh nấp phía sau lúc này vẫn an toàn.

Cả hai người hành đồng đều rất cẩn trọng, không hề lỗ mãng thiếu suy nghĩ. Chỉ cần có một chút sai phạm nhỏ thôi cũng có thể khiến đối thủ chú ý, nắm lấy cơ hội mà đánh úp mình. Không gian tĩnh lặng như chết, ai cũng đều nhẫn nại vào trận tỷ thí này.

Nhưng mà cứ mãi dây dưa như thế cũng không phải là kế hoạch dài lâu, Diệp Vô Phong nhặt lên một mảnh thủy tinh vỡ kẹp ở trên miệng súng, đưa ra thăm dò hành tung của đối phương. “Đùng” một tiếng, một viên đạn bắn thẳng vào giữa súng của anh.

Súng trong tay bị bật ra phía xa chừng năm, sáu mét. Tay của Diệp Vô Phong bị tê dại, không khỏi mắng thầm trong bụng: “Mẹ kiếp, tên cáo già này thật quái gở, sao ông ta có thể thấy được mình chứ?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!