Bởi vì tên sat thủ đã bị Trình Kim Bảo bắt sống, bây giờ giao lại cho đội cảnh sát hình sự thành phố Tam Giang. Diệp Vô Phong quyết định đi đến đội cảnh sát hình sự một chuyến, xem Bạch Tinh Đồng có chắc chắn thân phận sát thủ của người ấy không.
Diệp Vô Phong nói với Lâm Thư Âm: “Thư Âm, cơ thể anh không sao. Lát nữa để mẹ em và Tiết Phi giúp em xử lý việc xuất viện là được. Trong nhà Đàm Cửu xảy ra chuyện lớn, hơn mười người chết, anh phải đi qua xem mọi chuyện như thế nào.”
Lâm Thư Âm nói: “Anh đi đi. Chuyện của em ở đây anh không cần phải lo lắng.”
Diệp Vô Phong vừa đi, Trưởng khoa Vương liền tới, trong tay ông ta cầm báo cáo kiểm tra của Lâm Thư Âm. Sau khi tiến vào phòng bệnh, Trưởng khoa Vương hỏi trước: “Cô Lâm, hai ngày nay cô cảm thấy thế nào?”
Lâm Thư Âm nói: “Không sao đâu, tôi cảm thấy rất tốt, không có khó chịu, cũng không có nhức đầu.”
Trưởng khoa Vương sắc mặt hiện lên nét nghiêm túc, ông cau mày hỏi: “Chồngcủa cô đâu?”
Lâm Thư Âm nói: “Anh ấy đi ra ngoài làm việc gì đó. Trưởng khoa Vương kết quả kiểm tra của tôi có đỡ hơn không?”
Trưởng khoa Vương nhìn báo cáo kiểm tra trong tay mình, có lẽ muốn nói cái gì nhưng lại có chút do dự, Lâm Thư Âm thấy sắc mặt của ông không đúng, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác nghi ngại, hỏi: “Trưởng khoa Vương, có phải xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn không? Hay là chấn thương của tôi có thể để lại di chứng?”
Trưởng khoa Vương sắc mặt không thay đổi, nói: “Cô Lâm, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra chi tiết bên trong hộp sọ của cô. Điều khiến chúng tôi suy nghĩ là bên trong mô mạch máu mẫu của cô, có một phần rất khó quan sát, màu tối. Xem ra nó không giống như vết bầm tím có sau khi bị va chạm. Bởi vì phần tối này rất gần thần kinh trung ương trong não, chúng tôi đoán…” Nói đến đây, Trưởng khoa Vương dừng lại, không nói nữa. Sắc mặt Lâm Thư Âm chợt thay đổi, hỏi: “Ý của ông là thế nào, nó có thể là một khối u?”
Trưởng khoa Vương gật đầu nói: “Cô Lâm, trước tiên cô không cần lo lắng, chúng tôi cũng chỉ suy đoán. Tôi đề nghị cô theo dõi chặt chẽ tình trạng thể chất sau khi cô được xuất viện. Nếu đầu của cô có vấn đề gì, tôi mong cô có thể trở lại bệnh viện bất cứ lúc nào để xem xét.”
Sắc mặt Lâm Thư Âm trở nên ảm đạm, cô ngưng đọng lại, nói: “Tôi sẽ chú ý. Trưởng khoa Vương, tôi muốn biết, nếu đó là khối u, những triệu chứng nào có thể sẽ xảy ra?”
“Nếu nó không phải là một khối u, cô sẽ không có bất kì triệu chứng nào có hại và một cơn nhức đầu nhẹ là bình thường” Trưởng khoa Vương nói: “Nếu cô bị đau đầu dữ dội, buồn nôn, nôn, mờ mắt thì cô phải đến kiểm tra lại ngay trong thời gian gần nhất. Đây là những triệu chứng của khối u ác tính.”
“Được rồi, tôi cảm ơn Trưởng khoa Vương.” Lâm Thư Âm nhận lấy báo cáo kiểm tra, bỏ vào túi xách. Trưởng khoa Vương nói thêm: “Với tình trạng thân thể lúc này của cô, cô có thể được xuất viện, nhưng cô phải nhớ trở lại để tái khám.”
“Tôi hiểu rồi, Trưởng khoa Vương.” Lâm Thư Âm cũng không quá lo lắng, dù sao khả năng quá nhỏ để phát triển khối u ác tính.
Lúc này, Tiết Phi và Tả Tiểu Thanh, Lâm Vĩnh Quân cùng nhau đến. Tả Tiểu Thanh cười lớn tiếng, nói: “Thư Âm, thủ tục xuất viện, mẹ và bố con đều làm xong cho con rồi. Cơ bản cơ thể của con cũng đã phục hồi. Ở công ty vẫn còn rất nhiều việc chờ con về xử lý đó.”
Tiết Phi nói: “Cô Lâm, xe đã sẵn sàng, chúng ta có thể xuất viện không?”
Lâm Thư Âm nói: “Được rồi. Xuất viện.”
Văn Quảng Tân phái ra tám sát thủ, ám sát Đàm Cửu không thành công, lại bị bắt sống một người. Lần này Văn Quảng Tân rất hoảng hốt. Phải nói rằng, tám sát thủ này đều là những người bị cảnh sát truy nã cả nước, vẫn luôn trốn tránh ở đây. Văn Quảng Tân vốn định phái bọn họ giết chết Đàm Cửu, sau đó đưa họ ra nước ngoài tránh tai họa. Ai ngờ nhiệm vụ không thành công lại còn bị bắt. Văn Quảng Tân lo lắng tên bị bắt sẽ khai ra tên mình, ông ta ở trong văn phòng đi tới đi lui, suy nghĩ trước sau, không thể nghĩ ra một biện pháp nào tốt để đối phó. Văn Quảng Tân biết, Đàm Cửu nhất định sẽ trả thù mình, một đám tay sai tinh nhuệ của mình đều đã chết hết, vậy thì còn ai bảo vệ mình? Hơn nữa, những sát thủ mình phái đi, còn ra đòn hiểm ác với hai con trai của Đàm Cửu, nếu không phải hai anh em hắn mạng lớn, cũng đã sớm mất mạng rồi.
Đàm Cửu có thể đánh lại để trả thù cho con cái của mình hay không? Con gái mới sáu tuổi, vừa mới vào tiểu học, con trai học lớp bảy, đều là bảo bối máu thịt của ông ta. Văn Quảng Tân bây giờ bắt đầu có chút hối hận khi đối đầu với Mạc Trường Hà.
Văn Quảng Tân thấy cuộc sống tốt quá, mấy tên tai to mặt lớn của mấy quận khác cũng không nói gì, Văn Quảng Tân lại ngốc nghếch đứng ra nhận lấy cái họa mới rơi vào hậu quả như bây giờ. Suy nghĩ lại về việc này thì quả là hiểm họa vì một chút bốc đồng. Tên sát thủ kia ở trong đội cảnh sát hình sự khẳng định không thể chịu nổi quá lâu, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tự khai ra hết thảy.
“Không được, ta không thể cứ như vậy ngồi chờ chết!” Văn Quảng Tân cầm hành lý, lái xe đến quận Hắc Sơn, dự định tìm bạn tốt là Hoàng Hắc Hổ, ông ta hy vọng Hoàng Hắc Hổ có thể giúp mình vượt qua khó khăn.
Giữa đường đi đến Hắc Phong Lĩnh có một ngọn núi, Văn Quảng Tân đang suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục Hoàng Hắc Hổ giúp mình giảng hoà với Đàm Cửu cho dù phải tốn thêm tiền đi chăng nữa. Đột nhiên, ở phía trước một chiếc xe tải hạng nặng lao về phía chiếc xe của ông ta. Văn Quảng Tân muốn tránh nhưng không kịp. Ông vội vàng đổi hướng vô lăng, kết quả vẫn bị chiếc xe hung hăng của đối phương đụng trúng. Ngay lập tức chiếc xe mới của Văn Quảng Tân bị đụng lật, lăn về hướng khe núi. Văn Quảng Tân vừa bị tai nạn xe thừa chết thiếu sống, tin tức liền truyền đến tai Mạc Trường Hà, Mạc Trường Hà chỉ cười, không nói lời nào cả.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!