Vẻ mặt viện trưởng Lương nghiêm trọng nói: “Tình huống của Lâm Thư Âm rất không ổn, cô ấy bị đụng trực tiếp trúng đầu, dẫn đến sau ót bộ phận ngay trung khu thần kinh bị vật nặng đập trúng, bị tụ máu bầm, chúng tôi toàn lực cứu chữa, hiện tại tạm thời đã giữ được mạng của cô ấy nhưng mà tạm thời chưa thể tỉnh được.”
Tà Tiểu Thanh hỏi: “Vậy con bé khi nào có thể tỉnh lại?”
Viện trưởng Lương nói: “Cái này thì phải xem tố chất thân thể của cô ấy rồi. Hiện tại, tôi sẽ chịu trách nhiệm nói với bà, tất cả loại thuốc đã không còn tác dụng hỗ trợ nữa. Chỉ có thể trông chờ vào sức sống quật cường của cô ấy, tự mình vượt qua ải này.”
Ngừng một lát, viện trưởng Lương lại nói: “Chỉ là, trong tình huống này, có thể vượt qua chỉ có 0,5%.”
Chân Tả Tiểu Thanh mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Lâm Vĩnh Quân nhanh chóng đỡ vợ dậy: “Tiểu Thanh, bà đừng như vậy, chúng ta từ từ nghĩ cách.”
Trong lòng Diệp Vô Phong đau như bị dao cứa, Thư Âm xả thân cứu người, tình thương vô bờ, nhưng cô lại chịu kết cục bi tráng như vậy, điều này không công bằng!
Viện trưởng Lương nặng nề thở dài một hơi nói: “Các người là người nhà bệnh nhân, đi vào với cô ấy đi, có thể giúp cô mát xa nhẹ phần đầu, như vậy có thể giúp cô ấy tỉnh lại.”
Diệp Vô Phong cùng Tà Tiểu Thanh, Lâm Vĩnh Quân vào phòng bệnh, thấy Lâm Thư Âm đang nằm trên giường bệnh, hai mắt cô nhắm nghiền, ngủ rất an tĩnh.
Tà Tiểu Thanh rơi nước mắt ngây ngốc nói: “Thư Âm, con phải kiên cường, con nhất định phải tỉnh lại.”
Lâm Vĩnh Quân lau nước mắt: “Thư Âm, bố tới thăm con.”
Diệp Vô Phong không nói gì, lẳng lặng ngồi bên cạnh Lâm Thư Âm, cầm chặt tay cô, lặng lẽ chờ đợi. Mãi cho đến ba giờ sáng, cả đêm nay, không ai ngủ, đến sáng, mắt ai cũng đã đỏ.
Sáng ngày hôm sau, bà cụ cùng với một vài thành viên quan trọng của nhà họ Lâm, đến bệnh viện thăm Lâm Thư Âm.
Bạch Tinh Đồng cũng đến, biết ba người Diệp Vô Phong cả đêm không ngủ, Bạch Tinh Đồng nói: “Diệp Vô Phong, anh cũng bị thương rồi, nghỉ ngơi một chút đi. Tôi trông hộ anh, nếu Lâm Thư Âm tỉnh lại, tôi lập tức gọi anh.”
Diệp Vô Phong nói: “Không sao tôi không mệt. Tôi vẫn luôn nghĩ, theo như bác sĩ chẩn đoán, nếu buổi sáng hôm nay Thư Âm vẫn không thể tỉnh lại, vậy thì cô ấy không còn cơ hội rồi.”
Bạch Tinh Đồng khuyên bảo: “Vẫn còn có cách khác.”
Diệp Vô Phong lại nói: “Viện trưởng Lương đã nói rõ, thuốc đã không thể hỗ trợ! Nhưng mà, tôi có một cách, tôi buộc phải thử.”
Bà cụ ở kế một bên hỏi: “Vô Phong, con có cách gì?”
Diệp Vô Phong nói:”Con từng học một loại công phu, gọi là Tẩy Tuỷ Kinh. Con muốn dùng Tẩy Tuỷ Kinh giúp em ấy xoa bóp phần đầu. Chuyên gia nói, xoa bóp sẽ dẫn đến kết quả không ngờ tới.”
Bà cụ không biết Tẩy Tuỷ Kinh là gì, sắc mặt mê mang:”Vô Phong, phải bảo đảm đối với Thư Âm có lợi chứ không có hại.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Tẩy Tuỷ Kinh, nghe rất huyền bí, hình như là công phu của phái Thiếu Lâm?”
Diệp Vô Phong nói: “Đúng vậy. Thiếu Lâm bị thất truyền, cho dù được hay không, tôi cũng nhất định phải thử. Tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy trở thành người thực vật, tôi bắt buộc phải cứu.” Diệp Vô Phong nhìn Lâm Thư Âm đang nằm trên giường, Lâm Thư Âm rất đẹp, mặc dù đang ngủ, vẫn đẹp như tiên nữ, Diệp Vô Phong đặt ngón tay lên cổ tay cô, giống như bác sĩ đang bắt mạch
Tả Tiểu Thanh lo lắng hỏi: “Vô Phong, có thể không?”
Diệp Vô Phong nói: “Dùng Tẩy Tuỷ Kinh xoa bóp cho người bệnh, sẽ rất tiêu hao nội lực. Tiêu hao thể lực nghiêm trọng, tạo thành nguy hiểm đến tính mạng. Cho dù là liều mạng, con cũng phải thử. Chỉ là, trong lúc con vận công, không ai được quấy nhiễu, mọi người đều tránh đi.”
Tà Tiểu Thanh nói: “Không thành vấn đề.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Tôi có thể giúp anh canh cửa. Không cho bất kì ai quấy rầy anh.”
Diệp Vô Phong gật đầu lẳng lặng thăm dò mạch đập của Lâm Thư Âm. Ánh mắt của anh nhấp nháy phát sáng, trước mặt anh cảnh giới quang minh, thông qua Tẩy Tuỷ Kinh, Diệp Vô Phong dùng thần thức bắt đầu rà soát tất cả trạng thái sinh cơ của Lâm Thư Âm, rõ ràng từng li, toàn bộ hiện ra trong cảm giác của anh.
“Được rồi, mọi người đều ra ngoài đi. Không có sự cho phép của tôi, ai cũng đừng vào. Cho dù là nhân viên y tế, cũng không thể vào. Phiền đội trưởng Bạch giúp tôi canh cửa.” Diệp Vô Phong nói xong, bắt đầu vận công.
Anh nhẹ nhàng vỗ đỉnh đầu Lâm Thư Âm, vậy mà thân thể của Lâm Thư Âm lại giống như xác chết vùng dậy, từ trên giường bệnh ngồi dậy.
Tà Tiểu Thanh còn chưa kịp ra cửa kinh hô: “Thư Âm tỉnh rồi?”
Bạch Tinh Đồng nhắc nhở: “Dì, Thư Âm còn đang ngủ. Là do Diệp Vô Phong vận công rồi, dì phải tin Thư Âm sẽ được cứu, đừng quấy rầy anh ấy chữa bệnh nữa.”
Tà Tiểu Thanh gật đầu, mọi người rời khỏi phòng bệnh.
Diệp Vô Phong bắt đầu vận công, nội lực toàn bộ tập trung đến lòng bàn tay, đặt sau lưng Lâm Thư Âm, trước giúp cho trái tim của Lâm Thư Âm mạnh lên, trái tim mạnh sẽ làm tăng tốc độ lưu thông máu trong cơ thể, làm tan máu tụ trên đại não.
Khống chế tốc độ lưu thông máu là bước đầu tiên, sau đó, Diệp Vô Phong nhẹ nhàng xoa đến trên trên Lâm Thư Âm, bắt đầu dùng Tẩy Tuỷ Kinh xoa bóp.
Mỗi lần Diệp Vô Phong ấn vào, mắt của Lâm Thư Âm sẽ nháy một cái, đây là tuyệt mật chi thuật trị liệu tổn thương não của Tẩy Tuỷ Kinh.
Mà công pháp này, không phải chiêu thức giết người, Diệp Vô Phong học nó, lại tốn đến hơn mấy trăm đêm.