Người nọ cuối cùng cũng ngưng cười, môt ngón tay như bạch ngọc chỉ vào Long Phù Nguyệt: “Tiểu nha đầu, ngươi nói rất đúng. Bất quá, ta nghĩ ngươi nói rất đúng, ta là nam nhân, là nam nhân hàng thật giá thật nha.”
“Cái gì? Ha Ha ngươi lừa quỷ à? Ngươi là nam nhân thì ta đây cũng là nam nhân! Có nam nhân nào như ngươi, bộ dạng hại nước hại dân như vậy chứ?” Long Phù Nguyệt mới đầu còn hốt hoảng, sau đó cười ha hả.
Người nọ liếc mắt nhìn nàng, thân mình nhẹ di chuyển, bỗng nhiên tiến tới trước mặt nàng, dung nhan tuấn tú gần trước mặt, cười híp mắt nói: “Bé Ngốc, ta và người cùng đánh cược, thế nào?
“Đánh cược? Đánh cược cái gì?” Long Phù Nguyệt đột nhiên cảm nhận được 1 loại áp lực vô hình, ngây ngốc hỏi 1 câu.
Người nọ cười đến tự nhiên: “Cược thân phận của ta, nếu ta là nam nhân ngươi sẽ trở thành người của ta, nếu ta là nữ nhân ta sẽ là người của ngươi. Thế nào?”
Này…Long Phù Nguyệt ngây người.
“Như thế nào? Ngươi không dám cược? Ngươi không phải rất có lòng tin sao?” Người nọ liếc mắt nhìn nàng.
“Cái kia ta…” Long Phù Nguyệt không nói, thầm nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ hắn…Thật sự là một nam nhân sao? Nhưng, nhìn thế nào cũng không giống mà!”
“Rốt cuộc có đánh cược hay không? Ngươi ngay cả một chút dũng khí cũng không có chút nào sao?” Trên mặt người nọ có một tia không kiên nhẫn, tiếp tục chèn ép nàng.
Trong đầu Long Phù Nguyệt đấu tranh kịch liệt: “Con bà nó, đánh cuộc thì đánh cuộc, dù sao ta cũng là công chúa mất nước, không thể ngồi ăn chờ chết. Nếu muốn sống ở chỗ này phải tìm nơi an thân. Mà người này ăn mặc không tồi, hẳn là người có tiền. Cho dù thua cuộc làm người hầu của hắn cũng không sao. Nếu như có thể thắng, …vậy thì càng tốt. Có một kẻ vừa có tiền lại xinh đẹp làm người hầu, lại sợ không có chỗ an thân sao?”
Trong nội tâm nàng sau một hồi suy tính, liền gật đầu, cái miệng nhỏ nhếch lên, nói: “Được, ta cược.”
Người nọ cười ha ha “Tốt, vậy người mở to mắt ra mà xem.”
Bỗng nhiên áo dài rơi xuống lộ ra 1 bô ngực trong sáng thuần khiết như ngọc…
Trên ngực của hắn cũng không có buộc ngực như nàng tưởng tượng.
Khó trách nàng nghi ngờ thân phận của hắn.
Vô luận bờ ngực rộng lớn cường tráng, đường cong đều là cực độ tuyệt đẹp, thanh hoa xuất trần lại có chút mị hoặc tận xương. Tim đập giống như nổi trống, lại có cảm giác kì lạ tìm cửa mà đến, rốt cuộc máu mũi của nàng cũng phun ra rồi.
Tay nàng tìm lung tung tìm thứ gì đó để lau đi, nhưng nàng sờ khắp người cũng không thấy một cái khăn tay nào.
Nàng âm thầm khẽ nguyền rủa, lại có một chiếc khăn tay màu lam sáng xuất hiện ở trước mặt.
Nha! Thực là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi a! Long Phù Nguyệt cầm lấy, đang định đưa lên mặt lau, lại thấy khăn này đường may tinh xảo, một góc thêu một đóa hoa mai, để sát vào ngửi còn có một mùi hương thơm nhàn nhạt, mùi thơm này tuy thoang thoảng nhưng lại thấm vào tận ruột gan…
Một đại nam nhân cũng dùng đồ vật tao nhã lịch sự như vậy a! Khó trách nàng hoài nghi thân phận của hắn. Ai, làm hại nàng luyến tiếc.
Nàng ngừng lại một lát liền chạy đến bờ sông. Lung tung rửa mặt, đem máu trên mặt rửa xong, sau đó mới dùng khăn tay lau lau, cuối cùng đem khuôn mặt nhỏ nhắn lau sạch sẽ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!