Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
(Nguyện làm uyên ương, không nguyện tiên: nguyện làm một đôi uyên ương để có thể cùng nhau già đi, làm bạn cả đời. Nếu được như vậy, cho dù được lên trời làm thần tiên cũng không cần)

“Xin lỗi vì đã quấy rầy, mọi người đều là bạn cấp 3 của Tiểu Khê đúng không? Tôi vừa mới ăn tối với mấy vị khách ở phòng bên xong, cho nên sang đây xem tình hình của Tiểu Khê thế nào rồi, xem em ấy có cần tôi đưa về hay không.” Giọng nói của Trần Mặc Bạch rất êm tai, không có thái độ như thể nhìn từ trên xuống, gần gũi nhưng vẫn có khoảng cách, dường như xung quanh anh có một đường ranh giới không ai có thể xâm phạm.

Ngô An Tú nhanh chóng đứng dậy, mang theo sự nhiệt tình mà không ai có thể hiểu được nói: “Ồ, vừa rồi chúng tôi đã nói chuyện rất vui nên không để ý thời gian. Trần tổng có muốn ngồi xuống ăn tiếp với chúng tôi không? Hẳn là Thẩm Khê vẫn chưa ăn no.”

Nhìn thái độ của Ngô An Tú, Giang Mạn và Lý Điềm cũng có thể đoán được thân phận của Trần Mặc Bạch không hề đơn giản.”

“Tôi ăn no rồi, có thể về…” Thẩm Khê mừng rỡ, mong muốn được lập tức rời khỏi nơi này.

Mọi người theo bản năng nhường một chỗ cho Trần Mặc Bạch. Trần Mặc Bạch nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Khê rồi bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh cô.

“Em đó, chỉ vì cái tính này nên thường hay bị mọi người hiểu lầm là rất kiêu ngạo, thực ra em chỉ là một bé ngốc thôi.” Trần Mặc Bạch ngồi xuống, mỉm cười nhìn mọi người một lượt “Sao lại có thể vừa ăn no đã phủi mông bỏ chạy rồi. Do duyên phận nên mọi người mới trở thành bạn học của nhau, sau này khi đã bước vào xã hội rồi em sẽ không còn gặp lại nữa đâu, em phải biết quý trọng đó. Nói chuyện với mọi người nhiều hơn, hiểu cuộc sống của các bạn hơn, cũng để họ hiểu em thêm nữa. Sau này có người bạn nào đến Mỹ để du lịch hay công tác thì em phải đón tiếp người ta đấy.”

Trần Mặc Bạch nở nụ cười với những người khác, đặc biệt là những bạn nam vừa nói chuyện rất vui vẻ với Thẩm Khê về F1: “Ngại quá, tính cách của Tiểu Khê rất đơn giản, em ấy không giỏi nói chuyện, cũng sẽ không giả vờ thân thiết mà lôi kéo làm quen với những người khác, nhưng em ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện khoe ra thành tựu và năng lực của mình, cũng không nghĩ đến chuyện xúc phạm người khác, điều quan trọng là Tiểu Khê sẽ không bao giờ nói xấu sau lưng người khác, đây cũng là điều tôi thích nhất của em ấy.”

Trần Mặc Bạch vừa nói xong, mấy bạn nam kia liền liếc qua bọn Giang Mạn rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, hồi còn đi học chúng tôi đã biết thành tích của Thẩm Khê rất tốt, cảm giác cô ấy không thích chơi với những người bình thường như chúng tôi, trông rất là kiêu ngạo. Nhưng sau bữa cơm hôm nay, lại cảm thấy cô ấy rất thẳng thắn, có gì nói đó, không ngoắt ngoéo như những người phụ nữ khác.”

Giang Mạn không nói được lời nào, nghẹn ứ một cục trong họng.

“Ha ha…” Lý Điềm xấu hổ cười cười, lảng sang chuyện khác “Thẩm Khê học đại học ở nước ngoài, không biết hai người quen nhau như thế nào vậy? Trong khoảng thời gian Thẩm Khê về nước này sao?”

“Không phải, thực ra chúng tôi đã biết nhau vào 2 năm trước.” Trần Mặc Bạch nở nụ cười.

Hai năm trước? Thẩm Khê hoài nghi liếc Trần Mặc Bạch một cái. Cái anh chàng này… chuẩn bị thêu dệt nên chuyện gì nữa đây? Anh muốn thêu như nào thì thêu, dệt như nào thì dệt nhưng phải nói với tôi trước chứ! Nếu câu chuyện của chúng ta không giống nhau thì làm sao bây giờ!

“Tôi từng là tuyển thủ F1.” Trần Mặc Bạch vừa nói xong, những bạn học nam thích đua xe của Thẩm Khê liền hiểu ra.

“Tôi nhớ anh rồi! Elvin Trần, năm ấy anh chính là một tay đua rất nổi tiếng của Trung Quốc!” 

Trần Mặc Bạch chỉ cười cười, dường như không để ý chút nào tới việc họ bắt đầu nói về thành tích năm đó của anh. Chủ đề này đối với người không biết chút gì về F1 như Giang Mạn trở nên cực kỳ nhạt nhẽo.

“Không phải muốn hỏi Trần tổng gặp Thẩm Khê vào lần đầu tiên như thế nào sao?” Giang Mạn nói.

“Ôi, đúng vậy!” Những bạn học nam kia rốt cuộc cũng ngừng nói chuyện.

“Hay là Trần tổng và Thẩm Khê cùng viết đáp án lên điện thoại, cùng cho mọi người xem xem có giống nhau không nhé!” Lý Điềm nói.

“A, hay đó!” Ngô An Tú cũng phụ họa.

Thẩm Khê há miệng thở dốc, thầm nghĩ như thế này chẳng phải lòi hết ra à! Lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Mặc Bạch là ở trận đua 2 năm trước, nhưng biết đâu Trần Mặc Bạch lại cho rằng lần đầu tiên họ gặp nhau là khi anh đến đội đua để bàn chuyện tài trợ đây. Mình nên viết đáp án nào bây giờ???

“Được.” Trần Mặc Bạch cười xoa xoa đầu Thẩm Khê. “Em cứ viết đúng như sự thật là được.”

Đúng như sự thật? Nhưng nếu đáp án không giống nhau thì sao?

Thẩm Khê tuy không biết mục đích của mấy người Giang Mạn là gì nhưng cô vẫn cảm giác được bọn họ không muốn cô và Trần Mặc Bạch được dễ chịu. Trần Mặc Bạch rất thoải mái mà cho mấy người Giang Mạn xem màn hình của mình. 

“Ồ, là ở đó.” Mấy bạn nam nhìn rồi cùng gật đầu nở nụ cười “Thật đúng là duyên phận!” 

Thẩm Khê có chút không tình nguyện mà giơ điện thoại của mình lên.

“Tại đường đua Sepang vào hai năm trước.” Giang Mạn đọc đáp án của Thẩm Khê.

“Giống với Trần Mặc Bạch, địa điểm lần đầu tiên gặp nhau sao có thể nhớ sai.” Một bạn học nam cười nói.

Thẩm Khê ngẩn người, cô nhìn về phía Trần Mặc Bạch, lẽ nào anh cũng viết là đường đua Sepang sao?

“Hôm đó trời rất nắng, tôi thấy Hunt của đội Marcus đứng bên cạnh đường biên dùng tay để che nắng cho một cô bé, cô bé ấy còn ngậm kẹo que trong miệng. Lúc ấy tôi thấy thật lạ liền hỏi kỹ sư trong đội đua rằng cô bé ấy cũng là nhân viên của đội đua Marcus sao? Anh ấy nói cho tôi biết đó không phải là một nhân viên bình thường đâu, là một kỹ sư nổi tiếng đó! Khi đó tôi rất ngạc nhiên vì tưởng rằng Tiểu Khê còn chưa trưởng thành, hóa ra cô bé ấy lại là tiến sĩ của MIT.” Nụ cười của Trần Mặc Bạch khiến cho những người xung quanh cũng nở nụ cười theo, tự tưởng tượng ra khung cảnh lần đầu tiên gặp nhau của hai người họ.

“Trần tổng, có phải từ ngày đó anh liền thích Thẩm Khê không?”

“Đúng vậy, bắt đầu từ hôm ấy, mỗi trận đua tôi đều sẽ theo bản năng mà nhìn sang đội đua Marcus một cái, cô bé ấy có ở đây không? Còn ngậm kẹo que nữa không? Có cần người che nắng cho cô bé nữa không?”

Ý cười trong thanh âm của Trần Mặc Bạch càng nhiều, Thẩm Khê lại càng kinh ngạc. Cô nghĩ chắc chỉ một mình mình nhớ thôi nhưng… ai ngờ Trần Mặc Bạch cũng nhớ. Thẩm Khê nghĩ về lần ấy, Trần Mặc Bạch chào Hunt nhưng vẫn nhìn mình sao?

“Thật là lãng mạn! Nhưng tôi hơi tò mò, hai người có thể nói chuyện gì với nhau? Sở thích của Thẩm Khê và chúng ta cũng không giống nhau.” Giang Mạn hỏi.

“Chúng tôi nói nhiều nhất về việc thiết kế xe đua, ví dụ như động cơ, hộp số, hệ thống treo, sàn xe,…” Trần Mặc Bạch nói.

“Thỉnh thoảng nói chủ đề này một chút còn được nhưng lúc nào cũng nói thì sẽ rất chán không phải sao?” Lý Điềm nói.

“Sao có thể chán được? Chủ đề này có rất nhiều điều thú vị để nói. Trong đầu của Tiểu Khê chính là những kỹ thuật chế tạo ô tô hàng đầu, người không thích ô tô sẽ thấy nhàm chán, nhưng đối với những người thời thời khắc khắc luôn muốn chạy theo tiến bộ của khoa học để không bị đào thải trong thời đại này như chúng tôi mà nói thì nó cực kỳ quý giá. Nếu như em ấy chịu nói nhiều một chút, tôi ước rằng mình có thể không ăn không ngủ suốt một ngày một đêm để nghe em ấy nói.” Ý trong lời nói này chính là những ai không có hiểu biết về công nghệ và đủ trí thông minh sẽ không thể nào hiểu được lời nói của Thẩm Khê. Lý Điềm không khỏi có chút xấu hổ khi nói chủ đề này thật “nhàm chán”.

Trần Mặc Bạch nâng tay, khẽ miết vành tai Thẩm Khê. Tai Thẩm Khê lập tức đỏ bừng, thầm nghĩ Trần Mặc Bạch giỏi chém gió vậy! Làm gì có người bình thường nào có thể một ngày một đêm nghe cô nói về chủ đề xe đua cơ chứ!

“Ngoại trừ xe đua, hai người không nói về chủ đề khác sao?”

“Không đâu, chúng tôi vẫn có thể nói chuyện linh tinh mà. Tiểu Khê rất thích ăn cá hầm ớt, mọi người có biết một lần em ấy có thể ăn tới 7, 8 cân không?” Trần Mặc Bạch vừa dứt lời, Thẩm Khê lập tức che miệng anh lại.

“Đừng… đừng đùa!”

“Tôi nào có đùa, giờ tôi còn biết làm món cá hầm luôn rồi đấy, này là thật đúng không?” Trần Mặc Bạch gật đầu, cười.

“Đúng vậy, ngày nào Thẩm Khê cũng bận rộn nghiên cứu, có lẽ cô ấy sẽ không biết nấu cơm và chăm sóc người khác.” Giang Mạn nói.

“Đúng vậy, em ấy không biết chăm sóc người khác, cũng không biết chăm sóc chính mình, có đôi khi sau đi làm về sẽ chỉ ăn vội cái sandwich. Vậy nên khi Thẩm Khê ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cố gắng chăm sóc em ấy thật tốt. Em ấy thích ăn cái gì, tôi sẽ ra sức làm cho em ấy ăn. Hy vọng rằng trước khi Thẩm Khê trở về đội đua sẽ được tôi nuôi cho béo ra một chút.”

“Trần tổng thật tốt, người đàn ông khác đều mong muốn một cô bạn gái hiền dịu để chăm sóc mình, anh vậy mà lại muốn chăm sóc Thẩm Khê.” Giọng nói của Lý Điềm tràn ngập sự hâm mộ.

“Không còn cách nào khác, tại sao Thẩm Khê lại thông minh đến thế, rất nhiều người cần em ấy, em ấy không thể chỉ chăm sóc tôi được. Hơn nữa lương của em ấy rất cao, tài chính cũng không phụ thuộc vào tôi. Nếu không thể chăm sóc Thẩm Khê, dường như khi ở bên em ấy tôi không có bất cứ giá trị nào.”

Thẩm Khê có cảm giác mình đã bị giọng nói ấy mê hoặc. Mỗi câu nói sẽ chăm sóc cô của Trần Mặc Bạch đều là điều mà Thẩm Khê mong ước. Nếu như những lời ấy không phải để giả làm người yêu cô thì tốt biết mấy? 

Thẩm Khê bị suy nghĩ của mình dọa rồi.

Một bạn nam không nhịn được mà nói: “Đúng là “Nguyện làm uyên ương, không nguyện tiên”.

“Ai… là uyên ương với anh ta!” Suýt chút nữa thì Thẩm Khê cắn vào đầu lưỡi.

“Bọn tôi đều không chiều được vợ đến vậy!”

“Nếu mọi người thích F1 thì mùa giải sau hãy xin nghỉ phép, chúng ta cùng nhau đi xem. Tôi sẽ mời mọi người, mọi người đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn khoe giàu mà thành tích mùa giải trước của đội Thẩm Khê đúng là không tốt, thân là kỹ sư trong đội thì áp lực của em ấy cũng rất lớn. Tôi muốn mời những bạn học cũ cũng thích F1 của em ấy đi để cổ vũ Thẩm Khê một chút. Bên cạnh cô ấy đều là người nước ngoài, đã vậy còn không có bạn học cũ đến cổ vũ. Hơn nữa trong lĩnh vực F1, kỹ sư xuất sắc người Trung Quốc rất hiếm, Thẩm Khê cũng rất vất vả khi phải đi tha hương, hy vọng mọi người liên lạc với nhau một chút, quan tâm lẫn nhau.” Giọng nói của Trần Mặc Bạch cực kỳ chân thành, không hề khiến người khác có cảm giác là anh đang khoe giàu, còn làm cho mấy bạn nam cực kỳ cảm động.

Tác giả có lời muốn nói:

Mầm đậu: Trần Mặc Bạch làm tôi hơi cảm động rồi…

Trần Mặc Bạch: Bởi đó là lời thật lòng.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!