Sáng sớm vừa ra khỏi phòng An Hạ đã đụng mặt ngay Điếu Trạch Nghiễn, nhớ đến chuyện tối qua cô vẫn không khỏi ngại ngùng, chẳng hiểu sao bản thân lại như vậy.
An Hạ cúi mặt tránh né ánh mắt Điếu Trạch Nghiễn, chân còn chưa kịp chạm bậc thang đã bị anh nắm tay kéo ngược lại.
"Mới sáng làm chuyện sai nên hổ thẹn?" Điếu Trạch Nghiễn cố tình trêu chọc, bộ dạng của An Hạ khiến anh phấn khởi trong lòng.
"Không có" An Hạ lắc đầu.
"Vậy thì tốt, sẵn tiện nhắc cho cậu nhớ bản thỏa thuận của chúng ta"
An Hạ ngước đầu nhìn, đột nhiên nhắc đến bản thỏa thuận chắc chắn không có điềm lành, cô nuốt nước bọt đầy căng thẳng: "Cậu... muốn tôi làm gì?"
Điếu Trạch Nghiễn không vội trả lời, từ từ áp sát An Hạ vào tường, chợt nở nụ cười ẩn ý.
"Rốt cuộc cậu muốn gì?" An Hạ rụt người sợ hãi tránh né, mới hôm qua còn nói không vội bây giờ Điếu Trạch Nghiễn lại vội đến thế.
Hai tay An Hạ bị nhét balo của Điếu Trạch Nghiễn vào, anh vỗ vỗ đầu cô: "Làm nhiệm vụ cho tốt"
Ngơ ngác dõi theo Điếu Trạch Nghiễn vui vẻ xuống lầu, An Hạ chợt hiểu ra anh chỉ muốn cô làm osin sai vặt, cô thở phào nhẹ nhõm mừng rỡ đi xuống nhà.
Thấy An Hạ ôm balo của Điếu Trạch Nghiễn, mẹ anh liền bày ra bộ mặt nghi hoặc, An Hạ nhận ra vội lên tiếng thanh minh: "Là con tự nguyện"
Cơ mặt mẹ Điếu Trạch Nghiễn dãn ra, gật gù tán thưởng con trai.
Ở trường, suốt mấy tiết học Điếu Trạch Nghiễn thong thả ngồi tựa lưng vào ghế không thèm ghi chép bài, An Hạ nhìn anh khó hiểu: "Cậu sao vậy? Sao không ghi bài?"
Điếu Trạch Nghiễn không trả lời, chỉ nhếch môi cười.
Đột nhiên Điếu Trạch Nghiễn lại thay đổi theo hướng xấu, An Hạ lo lắng cô nằm một trong những nguyên nhân khiến anh trở nên như vậy.
Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ của An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn cố ý không chép bài để tối về bắt An Hạ chép thay anh.
Trong phòng Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ chép bài cho anh đến gục cả tay còn anh lại ôm máy tính chơi game, còn chơi một cách vô cùng nhiệt huyết như đang ra trận đánh giặc.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn mang trái cây vào phòng, lén ngó xem An Hạ đang chăm chú đến mức không biết có người vào phòng, biết An Hạ bị Điếu Trạch Nghiễn ép chế, bà tức giận đến đánh vào vai anh, mắng: "Còn dám bắt An Hạ chép bài thay?"
Điếu Trạch Nghiễn bình thản đưa mắt nhìn An Hạ, cô hiểu ra vội giành tội về bản thân: "Không phải đâu dì, là con tự nguyện"
Điếu Trạch Nghiễn và mẹ anh trao đổi ánh mắt, bà cười cười, mang vẻ mặt nham hiểm ra khỏi phòng, "sự tự nguyện" này thật khiến người ta phải nghĩ sâu xa.
Khi mẹ Điếu Trạch Nghiễn rời khỏi, anh lại đeo tai nghe lên tiếp tục chơi game, An Hạ thở dài nhìn anh, tiếp tục cắm cúi viết.
Không gian yên tĩnh bị phá vỡ, Điếu Trạch Nghiễn chơi game kích động đến nỗi liên miệng văng tục từ tiếng mẹ đẻ sang tiếng Tây.
An Hạ kinh sợ nhìn Điếu Trạch Nghiễn, hình tượng chàng thư sinh mang dáng vấp chàng thiếu gia phong lưu với nụ cười khiến trái tim con gái phải rung động đâu rồi?
Phòng chỉ có hai người, Điếu Trạch Nghiễn lại nói bậy không hề để ý đến cảm nhận của An Hạ, cô không thể nghe được nữa, đứng lên ôm hết sách vở về phòng.
Lúc An Hạ đứng lên, Điếu Trạch Nghiễn mới bỏ tai nghe xuống, ngỡ ngàng hỏi: "Cậu đi đâu?"
"Đi đến nơi không nghe tiếng cậu" An Hạ tức giận ôm sách vở ra ngoài.
Khi An Hạ đi rồi, Điếu Trạch Nghiễn mới mở mic, nói với đồng đội trong game: "Ngưng đây, bạn gái tao giận rồi"
Về phòng, An Hạ để sách vở ra bàn tập trung chép bài, ngón tay cô đã mỏi nhừ ra, thầm trách Điếu Trạch Nghiễn hôm nào không bày trò lại chọn trúng hôm học môn Văn, chép mãi không thấy điểm dừng.
Điện thoại An Hạ chợt rung lên, cô mở lên xem là tin nhắn của Từ Tuấn Hạo: "*Mai cậu cùng đến sân bóng nhé, An Nhiên có chuyện vui cần thông báo*"
An Hạ cười, nhắn tin lại: "*Được*"
"Nhắn tin với ai mà cười vui vẻ vậy?" Điếu Trạch Nghiễn không biết từ khi nào đứng ở cửa, mặt mũi không vui khi thấy An Hạ vừa nhắn tin vừa cười.
An Hạ làm lơ Điếu Trạch Nghiễn, tắt màn hình để điện thoại sang một bên tiếp tục chép bài.
Điếu Trạch Nghiễn đi đến bên cạnh An Hạ, khom người chống khuỷu tay lên bàn, cười cười nịnh bợ: "An Hạ, chắc cậu mỏi tay rồi, để tôi chép cho"
Đợi mỗi một câu này từ Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ lập tức bỏ bút xuống đứng lên cầm điện thoại về giường ngồi, vốn định nhắn tin cho An Nhiên hỏi về ngày mai, anh không hề chép bài thế mà đến ngồi cạnh cô.
"An Hạ, đừng giận nữa, tôi sai rồi" Điếu Trạch Nghiễn bày ra bộ mặt hối lỗi, thành tâm nhận tội.
"Sao tự dưng cậu lại nói như vậy? Tôi và cậu đều làm theo những gì đã giao hẹn lúc ban đầu, nên cậu đừng nói xin lỗi tôi"
Cảm giác xa cách lại ập tới, Điếu Trạch Nghiễn lo lắng, trong bụng nóng như lửa đốt: "Tôi chỉ muốn trêu cậu, còn chuyện tôi nói tục là vô thức thôi"
"Ờ" An Hạ gật đầu cho có lệ.
"An Hạ, đừng như vậy mà" Điếu Trạch Nghiễn thật sự hối hận, lắc lắc tay cô nài nỉ: "Tôi hứa sau này sẽ không nói những từ đó nữa"
An Hạ rút tay ra khỏi tay anh, qua loa đáp: "Tôi biết rồi, cậu về phòng ngủ đi"
"Không về, cậu không hết giận thì tối nay tôi sẽ ngủ lại đây" Điếu Trạch Nghiễn nằm xuống giường, tay chân giang rộng chiếm giường cô.
"Tôi không giận, cậu mau về đi" An Hạ hốt hoảng, ra sức đẩy Điếu Trạch Nghiễn.
Anh ngồi dậy dùng vai đẩy vai cô, nghiêm túc đưa ra yêu cầu: "Vậy cười cái đi"
An Hạ thở dài bất lực, cố nặn ra nụ cười hết sức gượng gạo, đến đường này không cười, tối nay cô chắc chắn sẽ gặp ác mộng.
Điếu Trạch Nghiễn mỉm cười hài lòng, leo xuống giường nhìn cô, cười ngốc rồi đi về phòng.
Chỉ còn lại một mình An Hạ, cô nằm ạch xuống mệt mỏi, không biết được Điếu Trạch Nghiễn còn bao nhiêu trò chưa làm, ngày tháng sau này của cô trong tay anh e là không còn dễ dàng.