Mi mắt An Hạ rũ xuống che lấp đôi mắt buồn, ngón tay cầm muỗng vô thức co lại. Cô vẫn còn nhớ Điếu Trạch Nghiễn từng không muốn liên quan đến cô, nhưng ngay lúc này chính miệng anh lại nói muốn cô thân thiết với một mình anh, liệu cô có thể xem đây là chuyện tốt?
"An Hạ, tôi theo đuổi cậu là thật, thấy cậu đi riêng với đứa con trai khác dĩ nhiên là tôi không vui" Điếu Trạch Nghiễn không e dè thẳng thắn nói sự thật.
An Hạ khẽ mím môi xấu hổ, những lời như thế kia Điếu Trạch Nghiễn lại có thể nói ra không chút ngượng miệng, lần đầu tiên trong cuộc đời An Hạ có một người con trai lại nói với cô rằng sẽ theo đuổi cô.
Thấy An Hạ trước sau đều không có phản ứng, Điếu Trạch Nghiễn mất kiên nhẫn tiếp lời, xuống giọng năn nỉ: "An Hạ, tôi thừa nhận là tôi sai trước khi chưa rõ mọi chuyện đã trách cậu, cậu rộng lượng bỏ qua cho tôi một lần được không?"
Từ đầu óc đến lòng dạ An Hạ vô cùng rối rắm, không biết phải nói thế nào cho đúng, chỉ mong Điếu Trạch Nghiễn đừng tiếp tục gieo rắc cho cô những ảo tưởng khiến cô nảy sinh tình cảm rồi lại phũ phàng gạt bỏ.
"An Hạ" Điếu Trạch Nghiễn giọng điệu mè nheo, vẻ mặt vô tội làm lay động lòng người.
"Cậu không đi đánh bóng rổ à?" An Hạ chuyển sang chủ đề khác, ngại ngùng liếc nhanh nhìn Điếu Trạch Nghiễn.
"Cậu có muốn đi cùng không?" Điếu Trạch Nghiễn hớn hở chồm người tới, biểu cảm vô cùng mong đợi.
An Hạ không có ý từ chối, khẽ gật nhẹ đầu, cô cũng muốn nhìn thấy mọi người khi chơi bóng rổ sẽ như thế nào.
Cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu từ An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn vui mừng ra mặt, cảm giác như vừa đạt được thành tựu lớn, ngay chính bản thân anh cũng không nghĩ sẽ có ngày mặt dày hạ mình trước một người địa vị thấp hơn anh.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu từ sớm nấp bên ngoài, cuộc gọi ban nãy cũng là giả, hai người vì muốn Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ làm lành mà đã bày ra cách này, không ngờ lại thật sự thành công.
Kết thúc bữa sáng, An Hạ theo Điếu Trạch Nghiễn ra sân bóng, ngồi trên khán đài nhìn anh chơi dưới sân, cô không nghĩ một chàng thiếu gia trắng trẻo như công tử bột lại có nhiều tài đến thế, từ học hành, thể thao đến những thứ khác hầu như Điếu Trạch Nghiễn đều biết qua, quả thật không nên đánh giá một người qua vẻ bề ngoài.
"An Hạ"
An Hạ theo giọng nói phát ra xoay đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy Lý Thu Nhiên đang tươi tắn đi tới, trên tay còn cầm một chai nước suối cùng khăn bông, đối với chuyện này An Hạ hoàn toàn mù mờ, trước đây cô đi xem nam sinh cùng lớp dưới quê đi đá bóng không cần phải mang theo nhiều thứ rườm rà như vậy.
Sau khi ngồi xuống cạnh An Hạ, Lý Thu Nhiên rạng rỡ hỏi: "Cậu cũng đến sao?"
"Phải" An Hạ bối rối gật đầu: "Cậu đến đây thường xuyên lắm sao?"
"Không có, mình nghe nói các cậu ấy chơi bóng nên ra xem thử"
An Hạ gật gù, chuyển tầm nhìn xuống dưới sân bắt gặp Điếu Trạch Nghiễn cùng Từ Tuấn Hạo đang đi về phía khán đài, cả hai bỗng chia làm hai ngã tách ra.
Điếu Trạch Nghiễn lên ngồi phía ngoài bìa cạnh An Hạ, Lý Thu Nhiên nhanh tay đưa nước và khăn cho anh mà không hề quan tâm đến cảm giác của An Hạ khi phải ngồi giữa cả hai.
Rõ ràng trước đây Điếu Trạch Nghiễn và Lý Thu Nhiên đã từng thân thiết, nhưng ngay lúc này đây một ánh mắt Điếu Trạch Nghiễn cũng keo kiệt không cho Lý Thu Nhiên, huống chi cầm lấy những thứ Lý Thu Nhiên đưa.
An Hạ hơi ngã người về sau lưng ghế, vô tình chạm phải cánh tay của Điếu Trạch Nghiễn đang gác trên ghế cô, cô và anh bất giác nhìn nhau, biểu cảm thoáng lên chút xấu hổ, chỉ có Điếu Trạch Nghiễn khẽ mỉm cười ẩn ý.
Từ Tuấn Hạo từ xa đi đến ném chai nước, Điếu Trạch Nghiễn giơ một tay nhẹ nhàng chụp lấy, vặn mở nắp rồi đưa sang cho An Hạ uống trước. Hành động này của Điếu Trạch Nghiễn gây tác động vô cùng mạnh mẽ đến Từ Tuấn Hạo và Lý Thu Nhiên, ai cũng biết Điếu thiếu tự cao tự đại chưa bao giờ nhường cho bất kỳ ai phần nào của anh.
"Không cần đâu, cảm ơn cậu" An Hạ lắc đầu từ chối, Điếu Trạch Nghiễn liền uống một hơi.
"An Hạ, hôm nay cậu đến không nói trước, sớm biết mình đã rủ An Nhiên theo xem mình chơi bóng rồi" Từ Tuấn Hao ngồi ở hàng ghế phía trước, ão não trách móc An Hạ.
"Đợi khi nào cậu chơi tốt rồi hẳn rủ An Nhiên đến xem" An Hạ bình thản nói, trong câu mang theo ý trêu chọc.
"Vậy có ý gì?" Từ Tuấn Hạo ngơ ngác: "Mình chơi tệ lắm sao?"
Ngay khi An Hạ vừa mở miệng thì Điếu Trạch Nghiễn đã giành lên tiếng trước, giọng nói mang theo sự gấp gáp giận dỗi: "Cậu chỉ xem cậu ta chơi thôi sao?"
Từ An Hạ đến Từ Tuấn Hạo và Lý Thu Nhiên đều đồng loạt nhìn Điếu Trạch Nghiễn, thái độ đó đã quá lộ liễu.
"Quan trọng vậy sao?" Từ Tuấn Hạo cố ý châm chọc, nhìn sơ qua cũng biết Điếu Trạch Nghiễn đang ghen với anh.
"Đương nhiên là quan trọng" Điếu Trạch Nghiễn lên giọng quay qua An Hạ đầy giận dữ: "Nói đi, cậu đến chỉ xem cậu ta chơi thôi đúng không?"
"Chẳng phải cậu đã chơi rất tốt rồi sao?" An Hạ khó hiểu nhìn Điếu Trạch Nghiễn, chuyện nhỏ nhặt thế này có đáng gì để nổi giận, con người này đúng là kỳ quái.
Nghe An Hạ nói, Điếu Trạch Nghiễn ngẫm nghĩ cảm thấy cũng đúng, sắc mặt anh nhanh chóng dãn ra hài lòng, đây có thể xem là một lời khen mà An Hạ dành cho anh, cho dù vậy anh vẫn không thích chuyện cô để ý đến người con trai khác.