"Bà ơi, chúng ta cùng nhau sống đến trăm tuổi nhé?!"
"Tất nhiên rồi" Nụ cười phúc hậu trên gương mặt bà lão đầy nếp nhăn, đôi bàn tay nhăn nheo gầy gò khẽ vuốt đầu cô cháu gái nhỏ đang nằm gối đầu trên chân bà.
Hai dòng nước mắt nóng hổi lặng lẽ chảy dài trên đôi má An Hạ, những ký ức khi còn bé cứ liên tục ùa về không thể kiểm soát khiến cô không thể nhịn được mà khóc.
Kỷ niệm quá đẹp đẽ khắc sâu vào trong tâm trí, cho dù cố gắng không nghĩ đến cũng không được.
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày bà An Hạ mất, khi ấy ngôi nhà nhỏ chỉ còn một mình cô. An Hạ biết, rồi sẽ có một ngày bà cô sẽ rời bỏ cô mà ra đi, nhưng không ngờ lại đến sớm như vậy.
An Hạ ngồi trên chiếc xe Chevrolet Explorer Van, thẫn thờ nhớ về bà, nhớ những ngày tháng vui vẻ đầy tươi đẹp của hai bà cháu, tình yêu bà An Hạ dành cho cô nhiều đến mức không thể đong đếm được, cho đến ngay trước khi từ bỏ cõi đời này, bà An Hạ vẫn không an lòng mà đã tìm cho cô một "gia đình" mới.
Thời còn trẻ, bà An Hạ là một giáo viên dạy Văn ở trường cấp ba, sau khi bà kết hôn sinh con, cả nhà chuyển về quê sống tránh xa cuộc sống xô bồ ở thành phố. Tại đây, bố mẹ An Hạ gặp gỡ, yêu nhau, kết hôn rồi sinh ra An Hạ.
Cứ ngỡ gia đình hạnh phúc bình yên, năm mẹ An Hạ mang thai cô, bố cô lên thành phố làm việc, sinh An Hạ xong mẹ cô cũng rời bỏ nơi đây, sau đó họ ly hôn. Không lâu sau ông cô qua đời, mẹ cô từ lúc tái hôn không trở về quê, căn nhà hạnh phúc năm nào chỉ còn lại bà cháu An Hạ.
Ngày qua ngày, hai bà cháu An Hạ nương tựa nhau mà sống, tuy thiếu thốn về vật chất nhưng chưa bao giờ thiếu thốn tình thương. So với những người xung quanh, An Hạ từ nhỏ không có được tình yêu thương của cha mẹ, vậy nên cô suy nghĩ chững chạc từ rất sớm so với những người cùng trang lứa.
Trước khi bà An Hạ qua đời, bà đã liên lạc được với cô học trò cũ năm xưa, nhờ người học trò đó nuôi nấng dạy dỗ An Hạ giúp. Người học trò ấy vô cùng quý trọng bà nên đã đồng ý ngay lập tức.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, An Hạ theo người học trò của bà lên thành phố sinh sống. Sau khi An Hạ nghe về gia đình của người học trò mới biết người phụ nữ này có một đứa con trai bằng tuổi cô, cậu ta tên Điếu Trạch Nghiễn, tính tình chẳng được tốt, ăn nói càng tệ hơn.
Trong lúc quay sang bên cạnh, thấy mặt mũi An Hạ đỏ hoe, mẹ Điếu Trạch Nghiễn lo lắng hỏi han: "An Hạ, con vẫn ổn chứ?"
"Con..." An Hạ cố nặn ra một nụ cười, trong ánh mắt không giấu nỗi sự buồn bã đầy mệt mỏi, miễn cưỡng đáp: "Ổn ạ"
"An Hạ" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nắm lấy tay An Hạ, dịu dàng an ủi: "Sau này chúng ta là một gia đình, con cũng giống như con dì, dì cũng giống như mẹ con, vậy nên con đừng nghĩ ngợi hay lo lắng gì cả, cứ vui vẻ sống như lúc con ở cạnh bà con vậy"
"Con cảm ơn dì" Nước mắt An Hạ dâng lên, cô tự nhủ lòng rồi mọi chuyện sẽ ổn, cô hiện tại chỉ còn mẹ Điếu Trạch Nghiễn để nương tựa, cuộc sống của cô chỉ có thể mang ân tình của người khác.
Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà, từ ngoài đi vào trong ngôi nhà tuy chẳng to lớn bằng biệt thự nhưng thiết kế theo kiểu hiện đại sang trọng, sân vừa đủ chứa hai chiếc xe hơi cùng một chổ, trong sân trồng rất nhiều cây cảnh. Nhà được xây cao với cửa chính hai cánh với loại gỗ quý màu nâu sậm, từng lát gạch đều bóng loáng tinh tươm.
Vào bên trong, An Hạ tròn mắt ngó khắp nơi từ nội thất đến các vật phẩm trang trí trong nhà, thoạt nhìn cũng biết giá trị không nhỏ, chỉ riêng mỗi phòng khách kích thước đã to hơn nhà An Hạ tính luôn cả sân trước lẫn sân sau nhà cô cộng lại.
"Trạch Nghiễn, đây là An Hạ, mẹ nói với con rồi, từ giờ con phải giúp đỡ con bé đấy" Giọng mẹ Điếu Trạch Nghiễn hào hứng.
Nghe mẹ Điếu Trạch Nghiễn nói chuyện, An Hạ đưa mắt theo hướng bà nhìn về phía cửa chính, một chàng thiếu niên đang ung dung đi vào, anh mặc quần áo bóng rổ màu đỏ, tay ôm bóng, dáng vóc cao ráo, nước da trắng cùng gương mặt bảnh bao, khí chất toát lên một thiếu gia đầy kiêu ngạo.
Thấy Điếu Trạch Nghiễn không trả lời, mẹ anh cố ý nhắc lại: "Có nghe mẹ nói không? Phải nhớ giúp đỡ An Hạ đấy!"
Khi đi ngang An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn lạnh lùng liếc nhìn không đến một giây, ung dung bước lên cầu thang, để lại một câu khiêu chiến với mẹ anh: "Có cần giúp lên giường luôn không?"
"Con..." Mẹ Điếu Trạch Nghiễn giận đến đỏ mặt, rất nhanh lấy lại vẻ thanh tao thường thấy, bà nắm lấy bàn tay An Hạ, ngại ngùng nói: "Con đừng để ý, mặc kệ lời nó nói, kể từ giờ con hãy xem đây là nhà của mình, cần gì thì nói với dì, được không?"
An Hạ khẽ gật nhẹ đầu, tốt hơn là không nên dính đến tên thiếu gia kiêu căng kia, được sinh trưởng trong gia đình có điều kiện, lại là con trai độc nhất, khó trách Điếu Trạch Nghiễn lại tự cao xem thường người khác.
Người giúp việc của nhà họ Điếu thường gọi là thím Vu, trông bề ngoài đã U60 nhưng rất nhanh lẹ, lúc nào cũng cười nói. Biết An Hạ đã đến, thím Vu phấn khởi từ bếp chạy ra đưa cô lên phòng đã chuẩn bị sẵn. Thím Vu vô cùng nhiệt tình, liên tục bảo với An Hạ có điều cần làm trong nhà cứ nói một tiếng, bà đều có thể giúp cô giải quyết.
Trước sự nhiệt tình của thím Vu, An Hạ chỉ có thể lễ phép nói lời cảm ơn, việc gì có thể tự làm cô nhất định không làm phiền đến người khác.