Tối hôm đó Đường Mộ Bạch chẳng ăn nổi bao nhiêu cơm.
Trong lòng có tâm sự, lại thêm đồ ăn ở bên đó không hợp khẩu vị, anh cũng chỉ ăn được vài miếng đã đặt dụng cụ ăn xuống rồi đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.
Kết quả vừa mới ra ngoài thì lại xuất hiện thêm chuyện khiến anh càng phiền lòng hơn.
Lần đầu tiên anh cảm thấy thành phố New York này nhỏ một cách thần kỳ, ban ngày "vô tình gặp" ở trường học vẫn còn hiểu được, nhưng đến buổi tối, một thành phố phồn hoa không ngủ rộng lớn như vậy, thế mà anh vẫn có thể đụng phải bạn gái cũ và bạn trai hiện tại của cô.
Đương nhiên, đây chỉ là đơn phương đụng phải từ phía Đường Mộ Bạch.
Lục Dĩ Ngưng hoàn toàn không nhìn thấy anh, cô gầy hơn một chút so với khi còn học ở trong nước, mái tóc khi ấy cũng đã rất dài rồi, những lọn tóc xoăn mềm mại tự nhiên buông xõa ở sau lưng, chỉ nhìn bóng lưng liền có thể đoán ra được là một cô gái xinh đẹp.
Lúc ấy Lục Dĩ Ngưng và người bạn trai đầu lông vàng hiện tại của cô đang ngồi bên cạnh đài phun nước, vóc dáng hai người đều cao ráo, nước từ đài phun nước tỏa ra, cách một màn mưa, Đường Mộ Bạch nhìn thấy lông vàng kia ôm lấy Lục Dĩ Ngưng.
Cụ thể bao lâu thì anh không biết, bởi vì chỉ nhìn được hai giây, Đường Mộ Bạch đã quay người trở lại nhà hàng.
Kim đồng ngọc nữ, nhìn thật chướng mắt.
Lúc này Đường Mộ Bạch mới phát giác ra, anh thích Lục Dĩ Ngưng so với trong tưởng tượng của anh, thực ra nhiều hơn một chút chút.
Nói cách khác, Lục Dĩ Ngưng đối với anh mà nói, hình như cũng không phải có cũng được mà không có cũng được như vậy.
Lí do mà mấy năm nay anh đi hộp đêm và xem mắt nhiều như vậy mà vẫn chưa tìm được mùa xuân thứ hai, đột nhiên được giải thích dễ dàng.
Chỉ đáng tiếc là anh nhận ra hơi muộn.
Đường Mộ Bạch vốn không phải là một người thích chủ động, hơn nữa lúc ấy Lục Dĩ Ngưng cũng đã có người mới, sau khi về nước, anh cũng liền đem chuyện này chôn xuống đáy lòng.
Thời gian một năm, anh vẫn không hề từ chối các đối tượng xem mắt mà Phó Uẩn cùng với các dì các cô giới thiệu, chỉ có điều ai cũng gặp rồi, thế nhưng không một ai có đến lần gặp thứ hai.
Đường Mộ Bạch thật sự nghi ngờ Bắc Thành có bao nhiêu thiên kim danh viên có gia cảnh tốt anh cũng đều đã gặp qua hết một lượt rồi, có đôi khi tan làm về nhà anh còn có thể chạm mặt người mà anh đã từng xem mắt qua.
Các đối tượng xem mắt hình như đều không khó chiều như anh, đa số bọn họ đều đã có bạn trai, có một số tiết tấu nhanh hơn chút thậm chí còn đã có cả con luôn rồi.
Chỉ có Đường Mộ Bạch vẫn cứ độc thân như trước, gặp người nào thì thất bại người ấy vạn năm không đổi.
Nói anh thanh tâm quả dục, nhưng anh rõ ràng không phải người như vậy.
Độc thân nói anh phóng túng bừa bãi, nhưng mấy năm nay bên cạnh anh rõ ràng vô cùng sạch sẽ.
Giữa một đám bác sĩ y tá nhiệt tình buôn chuyện ở bệnh viện, Đường Mộ Bạch nghiễm nhiên trở thành đề tài bàn luận những lúc rỗi rãi.
Trong vài năm, đủ các loại đồn đại nổi lên từ tứ phía.
Trên đời làm gì có tường nào mà không lọt gió, lại thêm bên cạnh có một người bạn của phụ nữ Tạ Khôn không ngừng lảm nhảm bên tai anh, thứ Đường Mộ Bạch nghe được nhiều nhất chính là những lời bán tán về xu hướng giới tính của anh, còn có tò mò có phải anh từng bị tổn thương trong tình yêu hay không, còn có người càng lộ liễu trắng trợn hơn chạy đến hỏi Tạ Khôn: "Bác sĩ Tạ, chỗ đó của bác sĩ Đường có phải bị bệnh gì không?"
Tạ Khôn thần thần bí bí, bày ra vẻ mặt bi thương muốn nói lại thôi.
Kết quả là già trẻ gái trai từ tầng thấp nhất đến tầng cao nhất, chỉ cần là người có quen biết với Đường Mộ Bạch, đều bắt đầu rối rít bi thương thay anh.
...
Đường Mộ Bạch vốn cũng không để ý lắm, mà kể cả có giải thích thì cũng không ai tin.
Ánh mắt mọi người nhìn anh sẽ chỉ càng tăng thêm sự cảm thông tế nhị mà thôi.
Cũng vì vậy nên Tạ Khôn thoát được một kiếp, nhưng hôm nay anh bị làm sao vậy?
Tuy rằng những thứ cậu ta vừa nói như "đi hộp đêm", "uống rượu" đều là sự thật, nhưng Đường Mộ Bạch vẫn cảm thấy như bản thân mình bị bôi đen vậy.
Nhất là sau khi đem ra so sánh với người đàn ông "không hút thuốc không đi bar" trong miệng Tạ Khôn lúc này đang ngồi bên cạnh Lục Dĩ Ngưng kia, thậm chí Đường Mộ Bạch còn cảm thấy mình giờ biến thành cục than đen luôn rồi, có tẩy thế nào cũng không thể trắng nổi nữa.
Quả nhiên, kể từ khi Tạ Khôn nói dứt lời, Lục Dĩ Ngưng và người đàn ông bên cạnh nói chuyện càng vui vẻ hơn.
Đường Mộ Bạch thật sự không đụng đến rượu, một là vốn dĩ đã không thích đụng đến mấy thứ này, hai là vì thường xuyên phải cầm dao phẫu thuật, uống rượu sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác khi dùng dao.
Mấy năm rồi anh không uống rượu, tối nay cũng vậy không hề đụng tới một giọt nào, cũng chẳng ăn được mấy miếng thịt nướng mà chỉ uống vài cốc nước trắng.
Tạ Khôn vẫn đang tiếp tục ba hoa, một mình mà có thể làm sôi động bầu không khí của cả phòng.
Đường Mộ Bạch bị kẹp ở giữa, bên tay trái là Tạ Khôn đang thao thao bất tuyệt nước miếng văng tung tóe, tay phải là người đàn ông từ nãy giờ vẫn nói chuyện không ngừng với Lục Dĩ Ngưng.
Tuy rằng giữa anh và Lục Dĩ Ngưng chỉ cách nhau khoảng cách một người, nhưng phòng bao rất ồn, hơn nữa dường như cô còn cố ý hạ thấp giọng nói cho nên từ đầu tới cuối Đường Mộ Bạch đều chưa nghe rõ được một câu nào.
Anh chàng bên cạnh thế nhưng lại đang trò chuyện rất vui vẻ.
Đường Mộ Bạch lại uống thêm một cốc nước trắng nữa sau đó rót một ly rượu, đẩy đến trước mặt người đàn ông kia.
Người đàn ông tên là Trần Kế, cũng không quá thân với Đường Mộ Bạch, chỉ là từng cùng nhau ăn vài bữa cơm.
Trần Kế là một người rất có giáo dưỡng, cho dù là đang nói chuyện với Lục Dĩ Ngưng nhưng vẫn không quên quay đầu nói cảm ơn anh.
Đường Mộ Bạch nhướng mày, khóe môi giương lên, thản nhiên đáp lại: "Không cần khách khí."
Anh nhìn vành tai Trần Kế đã bắt đầu đỏ lên, trong lòng nghĩ, uống nhiều chút, uống say đến đầu óc không tỉnh táo càng tốt.
——
Mãi đến mười một giờ đêm, đoàn người mới ăn no uống say rời khỏi quán ăn.
Lục Dĩ Ngưng cũng đã ăn không ít, dù sao cũng là thịt hàng thật giá thật nên ăn vào bụng chiếm rất nhiều chỗ trong dạ dày, tận khi đi bộ đến bên lề đường, cô vẫn cảm thấy có chút trướng bụng.
Trong trí nhớ của cô, hình như đã lâu lắm rồi cô không ăn nhiều như vậy.
Có thể là do bầu không khí tối nay quá tốt, cũng có thể là do nói chuyện với Trần Kế quá nhập tâm cho nên bất tri bất giác lấp đầy bụng lúc nào mà không biết.
Mấy người họ đều có công ăn việc làm ổn định, trên cơ bản đều là người có lương cao nên ai cũng có xe riêng, nhưng bởi vì phần lớn đều đã uống rượu nên chỉ có thể gọi lái xe thuê.
Lục Dĩ Ngưng đứng giữa đám người, bên tai mấy giọng nam đan xen lại với nhau, đột nhiên cảm thấy hơi buồn ngủ.
Xe của Lục Cảnh Hành vẫn đang bảo dưỡng ở cửa hàng 4S cho nên hôm nay anh đi cùng xe Trần Kế qua đây, anh không gọi điện thoại, quay đầu nhìn sang Lục Dĩ Ngưng: "Hôm nay định về đâu?"
"Về nhà chứ đâu..." Lục Dĩ Ngưng ngáp một cái, "Nhất Châu còn đang nằm viện... Ngày mai em phải lấy mấy bộ đồ ở nhà cho thằng bé thay."
Lục Cảnh Hành "Ừ" một tiếng, vừa muốn đưa tay chặn xe taxi thì một chiếc xe con màu đen liền dừng trước mặt, kiểu xe bình thường khiêm tốn, là một chiếc Audi ném ra giữa quốc lộ Bắc Thành đều sẽ bị làm ngơ đi.
Cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi trên ghế lái bấm còi, "Tôi đưa hai người về."
Quan hệ giữa Lục Cảnh Hành và Đường Mộ Bạch như thế nào chứ, quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, trừ bạn gái ra thì trên cơ bản không có thứ gì không thể dùng chung nhau, anh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa ghế sau ra, cũng chẳng thèm quan tâm cô có đồng ý hay không đã trực tiếp đẩy cô vào trong, rồi sau đó ngồi lên ghế phụ lái, đóng cửa lại, anh mới nhìn sang Đường Mộ Bạch: "Đổi xe rồi à?"
"Ừ."
Đường Mộ Bạch ngước mắt liếc nhìn người ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.
Cô không nhìn anh mà đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ xe đang mở, gió bên ngoài thổi vào, những sợi tóc xõa bên tai nhẹ nhàng chạm qua khuôn mặt, mang theo bóng hình mơ hồ lay động trên khuôn mặt trắng ngần của cô, có một vẻ dịu dàng mà vô cùng trầm tĩnh.
Đường Mộ Bạch vẫn luôn biết Lục Dĩ Ngưng rất xinh đẹp, thế nhưng hình như đến tận hôm nay anh mới ý thức được cô xinh hơn so với tiểu học muội trong trí nhớ của anh rất nhiều.
Chẳng trách Trần Kế nguyện ý làm người hầu thay cô rót nước nướng thịt, tuy là cô đã nhiều lần nói rằng không cần thiết.
Ánh mắt Đường Mộ Bạch tối lại, anh thu hồi tầm mắt, sau đó khởi động xe.
Tuy Lục Cảnh Hành không uống nhiều lắm nhưng vẫn có chút đau đầu, xe chưa đi được bao xa thì người đã ngủ gục trên lưng ghế.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, làm gió buổi tối mát lạnh tràn vào, thế nhưng lòng bàn tay đang nắm chặt điện thoại của Lục Dĩ Ngưng dường như lại đang không ngừng nóng lên.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi nhưng khi gặp Đường Mộ Bạch cô vẫn sẽ vô thức khẩn trương, tật xấu không thể khống chế được bản thân muốn nhìn anh hình như vẫn chưa thể bỏ đi được.
Lục Dĩ Ngưng đã từ bỏ đấu tranh rồi, cô hít một hơi thật sâu sau đó quyết định chuyển hướng sự chú ý, mở khóa màn hình điện thoại, đầu tiên xem một lượt vòng bạn bè rồi lại mở Zhihu.
Kể từ sau lần đầu tiên trả lời câu hỏi trên Zhihu cách đây bảy năm, Lục Dĩ Ngưng vẫn luôn đứt quãng nhận được những lời mời trả lời các câu hỏi khác nhau.
Mà câu trả lời ẩn danh đã từ rất lâu trước kia, sau khi chia tay Đường Mộ Bạch không lâu cô đã xóa bỏ nặc danh, kể từ ngay trạng thái chia tay mà cô đã cập nhật cách đây vài năm.
Sau khi bỏ ẩn danh, cô thường xuyên đăng một số bức ảnh phong cảnh mình chụp khi đi đến các nơi trên thế giới, từ nam ra bắc, từ xuân hạ lại đến thu đông, bởi vì cô có kỹ thuật chụp ảnh tốt nên mỗi tấm hình đều có thể đem ra làm tranh treo tường, vài năm qua cũng tích lũy được không ít fan hâm mộ.
Có những người đã theo dõi cô từ ban đầu còn sẽ gửi tin nhắn riêng mời cô trả lời một số vấn đề.
Ví như lần này, Lục Dĩ Ngưng vừa mở thông báo ra, câu hỏi đầu tiên muốn cô trả lời chính là "Chuyện kinh tâm động phách nhất mà bạn từng trải qua là gì?"
Những chuyện như vậy cô đã trải qua rất nhiều rồi.
Lúc trước khi cô đến núi Himalaya từng gặp phải một trận tuyết lở, có lần khi chụp ảnh một con hổ đang ngủ say còn suýt nữa khiến nó tỉnh dậy... những chuyện này đều quá thường gặp.
Lục Dĩ Ngưng định viết một cái hiếm thấy hơn: 【Gặp lại bạn trai cũ, chuyện càng kinh tâm động phách hơn so với gặp lại bạn trai cũ, chính là gặp lại người bạn trai cũ mà đã bị bạn đá, bị bạn block và bị bạn xóa khỏi thế giới của mình... Ờm... Khoảnh khắc đó, cảm giác như tất cả ghế trên đời này đều không chống đỡ nổi trọng lượng của bạn TT】
Bởi vì có nhiều người theo dõi cô cho nên chỉ vài phút sau khi câu trả lời được đăng tải, lượt like và comment đã vượt qua cả nghìn.
Lầu 1: 【Béo thì cứ việc nói thẳng, đừng đổ tội cho cái ghế và người bạn trai cũ!】
Lầu 2: 【Wow, bạn trai cũ này là vị học trưởng ở Viện Y học trước kia đó sao!】
Lầu 3:【Vẫn chưa được nhìn thấy bạn trai cũ trong truyền thuyết của Ngưng Ngưng, thương tâm QaQ】
...
Lục Dĩ Ngưng cảm thấy, đáng lẽ ra mình nên viết một chuyện thường gặp thì hơn.
Chỉ cần là câu trả lời liên quan đến Đường Mộ Bạch thì lần nào cũng đều sẽ bùng nổ đòi cô tung ảnh.
Đổi lại bình thường, Lục Dĩ Ngưng sẽ không bao giờ đem ảnh của Đường Mộ Bạch đăng lên, thế nhưng không hiểu hôm nay cô bị làm sao mà tự nhiên lại động một chút tâm tư, mở camera của điện thoại ra, tự nhiên giả vờ như đang nghịch điện thoại rồi chụp một bức ảnh người đàn ông đang ngồi ở ghế lái xe phía trước, sau đó trực tiếp cập nhật trong phần trả lời.
Bởi vì là lần đầu tiên đăng ảnh có người thật nên vừa mới gửi đi, lượt bình luận liền trực tiếp tăng lên gấp mấy lần ——
【OMG toi vừa nhìn thấy cái gì vậy?】
【Lái Audi à, Ngưng Ngưng đừng nhớ anh ta nữa, đi theo ta nè, ta trộm Ferarri nuôi nàng.】
【Nhìn góc nghiêng này, tuy rằng chất lượng mờ như phim AV vậy nhưng tôi cảm giác đây có lẽ là một đại soái ca đó.】
【Đẹp trai thì có tác dụng gì chứ? Có thể ăn như cơm không?】
【Vậy thì câu hỏi đặt ra là, bức ảnh này chụp từ khi nào đây?】
Lục Dĩ Ngưng trả lời câu hỏi cuối cùng: 【Vừa xong.】
Lầu 1672: 【Không phải là muốn quay lại đấy chứ?】
Lầu 1675: 【Phim gương vỡ lại lành đấy à, mị thích nha!】
Lục Dĩ Ngưng hơi buồn cười, nhưng lại có chút cười không nổi, cô sửa lại câu trả lời một lần nữa, gõ mấy dòng chữ đặt lên trên đầu: 【Không thể quay lại được đâu, hôm nay là do đi ăn với bạn của anh tôi nên mới gặp phải anh ấy, những người lái xe đi cũng chỉ có mình anh ấy không uống rượu cho nên giờ mới đang đưa tôi và anh trai về nhà.
Lại nói thêm một chuyện khá thú vị, tôi với anh ấy từ khi bắt đầu yêu nhau đến cuối cùng chia tay, thậm chí đến tận bây giờ, anh tôi không biết một chút gì hết.】
Còn đang nói, xe đã dừng lại ở cổng khu nhà Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành bị người bên cạnh đánh thức, sau khi dặn dò anh phải đưa Lục Dĩ Ngưng an toàn về đến nhà, rồi cực kỳ yên tâm xuống xe.
Lục Dĩ Ngưng lại viết thêm một câu: 【Hiện tại anh tôi đã xuống xe rồi, anh ấy hình như vô cùng yên âm với chúng tôi. Mỉm cười.jg】
Trước và sau khi Lục Cảnh Hành xuống xe đối với Lục Dĩ Ngưng mà nói là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, trước khi anh xuống xe Lục Dĩ Ngưng còn có thể viết Zhihu để thả lỏng tâm trạng, thế nhưng anh vừa xuống khỏi xe, Lục Dĩ Ngưng đến cả điện thoại còn không dám nhìn nữa.
Lần này cập nhật xong Lục Dĩ Ngưng liền thoát khỏi Zhihu, bắt đầu tập trung sự chú ý vào việc nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
Đường Mộ Bạch lại đạp chân ga, "Nhà em ở đâu?"
Lục Dĩ Ngưng nhanh chóng báo địa chỉ.
Cô không nói gì, Đường Mộ Bạch cũng không chủ động mở miệng.
Có lẽ qua tầm sáu bảy phút, xe dừng ở cửa tiểu khu, Lục Dĩ Ngưng vừa muốn mở cửa xuống xe liền bị người ở phía trước bên trái gọi lại: "Lục Dĩ Ngưng."
Động tác muốn xuống xe của Lục Dĩ Ngưng dừng lại, nhưng bàn tay vẫn đặt trên tay nắm cửa, cô quay đầu lại, cố gắng khiến biểu cảm trên mặt mình nhìn có vẻ bình tĩnh nhất có thể: "Làm sao vậy?"
"Em có bạn trai chưa?"
Lục Dĩ Ngưng không hiểu anh có ý gì, sau vài giây im lặng, vẫn thành thật lắc đầu.
Không cần thiết phải lừa anh, hơn nữa cũng chưa chắc đã có thể lừa được.
Đường Mộ Bạch nghiêng người, quay đầu nhìn lại.
Ánh đèn đường màu vàng cam từ bên ngoài chiếu vào, khoảng cách giữa hai người không quá xa, Đường Mộ Bạch thậm chí còn có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mịn màng trên mặt cô, một tầng rất ngắn và rất mỏng, dịu dàng lại rất đáng yêu.
Trước giờ Đường Mộ Bạch chưa từng chú ý đến những thứ này.
Vừa rồi nhất cử nhất động của Lục Dĩ Ngưng khi ngồi ở ghế sau nghịch điện thoại anh đều để ý rất kỹ càng, cô nửa cúi đầu, lông mi vừa dài vừa cong, khi cười sẽ nhẹ nhàng rung lên.
Đáng yêu thực sự.
Tuy rằng nụ cười này, có thể không phải là vì anh.
Đường Mộ Bạch nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mãi đến nửa phút sau, Lục Dĩ Ngưng mới dời tầm mắt rồi nghiêng mặt đi.
Năm nay anh chưa lớn tuổi lắm nhưng cũng không tính là nhỏ nữa.
Câu mà Phó Uẩn thường hay nói nhất chính là: "Con xem con trai nhà dì Trương đi, cùng tuổi với con mà năm nay con đã hai tuần tuổi rồi... con lại nhìn cháu trai của chú Triệu xem, nhỏ hơn con hai tuổi mà đã đang có đứa thứ hai luôn rồi kìa."
Đường Mộ Bạch mỗi lần nghe đều là vào tai trái ra tai phải, Phó Uẩn càm ràm nhiều lần như vậy thế nhưng anh vẫn không vội đi tìm bạn gái.
Mãi cho đến hôm nay —— anh không vội, thế nhưng anh cảm thấy hình như Lục Dĩ Ngưng lại đang khá vội.
Nhìn dáng vẻ hôm nay cô và Trần Kế trò chuyện với nhau vui vẻ như vậy, nếu như Trần Kế muốn theo đuổi cô, nói không chừng không đến vài tháng hai người liền có thể trực tiếp đi lấy giấy chứng nhận kết hôn luôn rồi.
Vậy thì làm sao còn đến lượt anh nữa?
Nói tóm lại, tuy rằng Đường Mộ Bạch rất mâu thuẫn với sự chủ động của bản thân mình, thế nhưng xét thấy mức độ nóng lòng của Lục Dĩ Ngưng, anh vẫn quyết định cố gắng chủ động một chút, kết quả vừa muốn mở miệng thì Lục Dĩ Ngưng đột nhiên quay đầu nhìn lại, đôi mắt cô rất sáng, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Bác sĩ Đường, anh từng nghe qua một câu nói chưa?"
Không đợi Đường Mộ Bạch trả lời Lục Dĩ Ngưng đã tiếp tục nói: "Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ phía sau."
"..."
Đường Mộ Bạch sững sờ, anh cũng không biết "Ngựa tốt" này là chỉ anh hay là Lục Dĩ Ngưng, có điều là ai cũng không quan trọng, anh híp mắt, "Ồ" một tiếng, "Nghe qua."
Trái tim Lục Dĩ Ngưng đột nhiên run lên.
Cô nhìn đi chỗ khác, vừa muốn mở cửa xuống xe, lại nghe thấy Đường Mộ Bạch mở miệng: "Vậy chúng ta làm quen lại từ đầu."
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp trong trẻo, rõ ràng từng chữ: "Đường Mộ Bạch, năm nay 27 tuổi, cha mẹ khỏe mạnh, có nhà có xe, hiện tại là bác sĩ khoa ngoại tim mạch ở Bệnh viện số 3, vẫn chưa có bạn gái."
Lục Dĩ Ngưng vô thức ngẩng đầu lên, nhìn đến một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Đường Mộ Bạch có một đôi mắt rất đẹp, ôn nhu mà lại cực kỳ mê người, năm tháng tựa hồ không hề lưu lại một chút vết tích xấu nào trên người anh, gương mặt anh vẫn trắng ngần sạch sẽ như trước, ngũ quan tinh xảo, mỗi một chi tiết đều giống như đã được trải qua chạm khắc tỉ mỉ.
Phải làm sao đây?
Tuy rằng cô đã tận lực khống chế bản thân thế nhưng Đường Mộ Bạch vừa mở miệng, hình như cô vẫn không tự chủ được, rung động rồi.
Không thể lại giẫm lên vết xe đổ được, Lục Dĩ Ngưng rũ mi không nhìn anh nữa, dứt khoát mở cửa rồi xuống xe.
Lục Dĩ Ngưng chạy trối chết với tốc độ cực kỳ nhanh, về đến nhà rồi mà cô vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Tốc độ dòng máu chảy dưới da hình như càng ngày càng tăng nhanh, cả người cô nóng lên một cách bất thường, mãi cho đến khi tắm rửa xong cô mới bình tĩnh hơn được một chút.
Đêm hôm ấy, Lục Dĩ Ngưng mơ thấy một cơn ác mộng rất dài.
Có lẽ thật sự là ngày nghĩ gì thì đêm mơ đó, trong mơ cô và Đường Mộ Bạch quay trở lại bên nhau, quá trình ngọt ngào đến nổi da gà giống như trong phim thần tượng vậy, chỉ có điều ngày vui ngắn chẳng tày gang, cô lại một lần nữa bị anh bỏ rơi một cách vô tình.
Lục Dĩ Ngưng giật mình tỉnh giấc.
Cô chảy không ít mồ hôi, đồ ngủ dính lên người, vài sợi tóc cũng dán lên mặt.
Chứng hoang tưởng bị hại của Lục Dĩ Ngưng phát tác, đột nhiên chợt nhớ tới Đường Mộ Bạch tối hôm qua, nói không chừng anh thật ra là vì báo thù chuyện vài năm trước bị cô đá cho nên mới muốn bắt cô về trong tay một lần nữa, sau đó lại hung hăng đá văng cô đi cũng nên...
Tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi tâm địa độc ác này.
Lục Dĩ Ngưng lau mồ hôi trên mặt, cô sẽ không để anh được như ý đâu.
——
Lục Dĩ Ngưng cứ như vậy bình an trải qua một tuần trong sự đề phòng vô cùng cẩn thận.
Đến tháng sáu, thời tiết Bắc Thành ngày một nóng hơn, chỉ cần phơi nắng mười phút liền tựa như có thể bị tróc mất một lớp da, Lục Dĩ Ngưng lười đi bộ đi làm, liền dứt khoát lấy ra một chiếc xe từ trong gara rồi lái đến tòa soạn.
Thứ hai phải ra ngoài chụp ảnh, trên xe có điều hòa nên ngược lại cũng không quá khó chịu, Lục Dĩ Ngưng đi cùng với Phương Đồng, bận rộn cả ngày từ sáng sớm đến tận buổi chiều mặt trời xuống núi, hai người còn phải quay về tòa soạn đem ảnh chuyển hết vào máy tính.
Buổi trưa Lục Dĩ Ngưng không được ngủ, lúc trở về cơn buồn ngủ trỗi dậy nên cô liền dứt khoát giao nhiệm vụ lái xe cho Phương Đồng.
Đến giờ tan tầm, Bắc Thành lại kẹt xe như mọi khi.
Lục Dĩ Ngưng mơ màng ngồi trên ghế phụ lái, cũng không biết qua bao lâu, "Rầm" một tiếng, cô vừa bị lắc tỉnh liền nghe thấy Phương Đồng hít vào một ngụm khí lạnh mở miệng: "Chị Dĩ Ngưng... hình như em đụng vào xe người khác rồi."
Lục Dĩ Ngưng dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn về phía trước, một chiếc ô tô màu đen đang đậu trước mặt.
Thật không đúng lúc, là một chiếc Audi.