Ngay cả bản thân Đường Mộ Bạch cũng cảm thấy rất thần kỳ.
Trong nhà mặc kệ là bảo mẫu hay là nữ chủ nhân Phó Uẩn, khả năng nấu nướng đều rất giỏi, anh từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ra một cái miệng và dạ dày thập phần kén chọn, chưa kể đến cái bánh trứng này bị Lục Dĩ Ngưng thêm quá nhiều nguyên liệu, kể cả có không thêm thì hương vị cũng vẫn kém rất xa so với hương vị anh thích ăn.
Có lẽ do ánh mắt của cô gái nhỏ thực sự quá dịu dàng trong trẻo, Đường Mộ Bạch cũng không hiểu chính mình bị làm sao, đột nhiên rất không muốn nhìn thấy biểu cảm mất mát của cô, anh cau mày nhưng vẫn đem bánh trứng hình trái tim kia ăn hết.
Lục Dĩ Ngưng cứ nghĩ rằng khả năng nấu nướng của chính mình đã đạt được công nhận, quả nhiên càng vui vẻ hơn, đôi mắt cô cong cong: "Học trưởng, có được không?"
Đường Mộ Bạch "Ừm" một tiếng.
Tuy anh thường nói những lời vớ vẩn nhưng vẫn không cách nào căng da đầu mở to mắt mà nói dối.
Lục Dĩ Ngưng có chút ngượng ngùng: "Lần đầu tiên em nấu ăn, còn nghĩ anh sẽ không thích..."
"....."
Anh có thể nhìn ra Lục Dĩ Ngưng là lần đầu tiên nấu ăn.
Đường Mộ Bạch mở chai nước uống một ngụm rồi lại đạy nắp lại. Lúc đem bình nước đặt đến góc bàn, khóe mắt anh thoáng nhìn thấy dưới ngón tay phải của Lục Dĩ Ngưng đỏ lên một mảnh.
Làn da cô gái rất trắng nên một vùng màu đỏ kia liền có vẻ cực kỳ nổi bật.
Tầm mắt Đường Mộ Bạch dừng trên bàn tay cô vài dây, "Tay bị làm sao vậy?"
Vừa rồi Lục Dĩ Ngưng vẫn luôn ở trong thế giới của mình hưng phấn đến mất phương hướng, nghe nói vậy mới theo ánh mắt của Đường Mộ Bạch liếc nhìn một cái, cô theo bản năng nắm tay lại rồi rụt về, "Bị dầu làm bỏng một chút."
Ngữ khí của cô quá mức nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất như cái người một tiếng trước bị dầu nóng làm bỏng đến suýt khóc không phải là mình vậy.
Đường Mộ Bạch nghiêng đầu, cách vài giây, anh mới ngước đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô rồi cười nhẹ: "Đau không?"
"...... Vẫn ổn."
Đau chắc chắn là vẫn có, nhưng chịu đau mà có thể nhìn thấy nụ cười của người mình thích thì cũng đáng giá.
Thực ra cũng không phải lâu lắm rồi chưa gặp anh nhưng đối với Lục Dĩ Ngưng mà nói, dường như đã qua rất lâu rất lâu rồi.
Đều nói một ngày không gặp tựa tam thu, vẫn là phải xem áp dụng trên người ai mới được.
Ví dụ như hai người Lục Vệ Quốc và Từ Mạn, cho dù vài năm không gặp Lục Dĩ Ngưng cũng sẽ không cảm thấy lâu, nhưng chỉ cần đối tượng đổi thành Đường Mộ Bạch, cô chắc chắc sẽ thực sự cảm thấy như đã qua rất nhiều năm rồi.
Chỉ cần nhìn một lần thôi cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Khóe môi Lục Dĩ Ngưng chưa từng hạ xuống, cô đưa tay lên ôm mặt, một đôi mắt ngập tràn ánh sáng, "Học trưởng, anh đang quan tâm đến em sao?"
Đường Mộ Bạch thu hồi ánh mắt, không nói gì.
"Học trưởng, anh...."
Còn chưa nói xong Đường Mộ Bạch đã đưa tay lên, ngón trỏ đặt ở trên môi, "Suỵt" một tiếng.
Lục Dĩ Ngưng mím môi, thực sự ngoan ngoãn ngậm miệng.
Vì là kỳ nghỉ nên người đến tự học không nhiều, Lục Dĩ Ngưng vừa im lặng cả phòng học liền trở nên an tĩnh hẳn.
Tối qua cô ngủ muộn, hôm nay lại dậy sớm, trong phòng học bật máy sưởi, nhiệt độ thích hợp, lại thêm cũng không có ai nói chuyện, bên tai chỉ có tiếng lật sách rất nhẹ và tiếng soạt soạt phát ra khi viết chữ của Đường Mộ Bạch, Lục Dĩ Ngưng không hiểu sao cảm thấy rất an tâm.
An tâm không bao lâu, cô liền từ ôm mặt thưởng thức sắc đẹp biến thành bò lên bàn ngủ thiếp đi.
Dáng ngủ của Lục Dĩ Ngưng không xấu, trừ lúc mới bò xuống bàn phát ra một chút động tĩnh, về sau trừ bỏ tiếng hô hấp ra liền không có tiếng vang nào khác.
Tựa như một con mèo ngủ bên cạnh Đường Mộ Bạch, vô thanh vô tức, nhưng vừa dính người lại vừa nghe lời.
Nơi nào cũng hài hòa đến bất ngờ.
Đường Mộ Bạch lại lật một trang sách, khóe môi bất động thanh sắc mà cong lên.
Anh đột nhiên cảm thấy kiểu học không phân biệt kỳ nghỉ này từ hôm nay trở đi, hình như cũng không phải quá nhàm chán như vậy.
-
Bởi vì nhận được sự công nhận và cổ vũ của Đường Mộ Bạch, kế hoạch bữa sáng tình yêu của Lục Dĩ Ngưng không những không bị mắc cạn mà ngược lại ngày càng dụng tâm hơn.
Mỗi ngày cô đều cùng bảo mẫu học tập các loại công thức nấu ăn đa dạng mới, tích lũy qua ngày tháng, khả năng nấu nướng của cô tăng lên cực nhanh với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Đường Mộ Bạch cũng khó có được dịp trở về làm một thanh niên trẻ bình thường một ngày ba bữa cơm.
Mỗi ngày cứ như vậy qua đi, rất nhanh đã bước vào những ngày cuối cùng của năm cũ.
Bắc Thành cuối năm phố lớn giăng đèn kết hoa, không khí vô cùng náo nhiệt và vui vẻ.
Lục Dĩ Ngưng có thói quen xé lịch mỗi ngày, mỗi lần xé đi một tờ, phiền muộn trong lòng cô lại tăng thêm một phần.
Theo những gì Đường Mộ Bạch nói trước đó, năm sau thỉnh thoảng dăm ba bữa anh ước chừng sẽ không có mặt ở trường.
Và điều này có nghĩa là gì đây?
Ý là Lục Dĩ Ngưng lại có một đoạn thời gian nữa không thể gặp được Đường Mộ Bạch, không gặp được cũng không phải trọng điểm, chủ yếu nhất chính là qua năm nay, khi bắt đầu đi học lại, cô có thể sẽ không có cơ hội được gần gũi với anh như vậy nữa.
Mắt thấy độ thân mật khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra được một ít liền sắp phải trở lại con số 0, Lục Dĩ Ngưng muốn không phiền muộn cũng không được.
Sự phiền muộn này tiếp diễn liên tục trong mấy ngày tận cho đến khi Đường Mộ Bạch về nhà, sự phiền muộn của cô liền trực tiếp lên đến đỉnh điểm, đến tâm công thức nấu ăn cũng không có tâm trạng để nghiên cứu nữa.
Cô cô Lục Hân Dung biết dạo gần đây cô đang học nấu ăn tựa như đã uống lộn thuốc vậy, ban đầu bà còn sẽ nói vài câu, sau lại nghĩ con gái lớn rồi, học một chút cũng không thể mất miếng thịt nào, nên cũng liền để cô tùy ý học.
Giữa trưa ngày tất niên, mọi người trong nhà không đi làm mà đều chỉnh tề ngồi trong phòng khách xem TV, Lục Hân Dung cầm một quả anh đào, cười tủm tỉm mà nhìn về phía Lục Dĩ Ngưng: "Tiểu Nghi gần đây học nấu ăn lâu như vậy rồi, cô còn chưa được thử qua đâu đó, tối nay nấu cho cô ăn được không?"
Lục Dĩ Ngưng đang chơi trò chơi trên máy tính bảng, khóe miệng cô nhẹ mím, biểu cảm nhìn qua có vẻ ủy khuất: "Cháu không muốn."
"Cháu đứa nhỏ này làm sao vậy, không dễ gì mới học được nấu nướng còn không cho cô ăn.... Không phải là học vì chàng trai nào đấy chứ?"
Lời này vừa nói ra, Lục Dĩ Ngưng đột nhiên nhớ tới điều gì, vừa nâng mắt lên đã bắt gặp ánh mắt của Lục Cảnh Hành đang ngồi trên ghế sofa đối diện.
Lục Cảnh Hành nhẹ nhíu mày, vừa muốn nói lại dừng lại.
Lục Dĩ Ngưng sợ anh sẽ đoán ra tâm tư của mình, liền vội vàng ngồi thẳng dậy, buông máy tính bảng xuống rồi đứng lên đi về phía phòng bếp: "Nói đùa thôi mà, cháu làm, cháu sẽ làm ngay lập tức!"
Sự thật chứng minh, bị ép buộc và tự nguyện là hai loại hiệu quả hoàn toàn khác nhau.
Lục Dĩ Ngưng cứ nghĩ rằng khả năng nấu ăn đã nắm được trong tay rồi, nhưng khả năng thực sự là tâm bất cam tình bất nguyện, lại thêm ngày nhớ đêm mong một người đã hai ngày không gặp, dẫn đến hai món ăn vừa bưng ra, vừa gắp được hai miếng đã bị chạm vào.
[?] [才被夹了两口就被人碰了] Bình thường còn tốt, cố tình Lục Dĩ Ngưng hôm nay cũng chẳng ăn được mấy miếng cơm, lại còn làm việc gì cũng đều là một bộ biểu cảm vô cùng ủy khuất, Lục Hân Dung vừa đem đũa chuyển đến một món ăn khác, trượng phu ở bên cạnh đã khụ một tiếng: "Em làm gì vậy? Không biết Ngưng Ngưng của chúng ta ở trong phòng bếp nấu rất lâu mới xong sao, em không ăn không phải rất quá đáng sao?"
"......"
Đương nhiên quá đáng!
Cả nhà đều vô cùng dung túng Lục Dĩ Ngưng, ăn đến cuối bữa, hai đĩa đồ ăn cô làm kia đều hết sạch bong.
Tâm trạng của Lục Dĩ Ngưng cuối cùng cũng tốt hơn một chút, buổi tối sau khi chơi bài xong với ba người, khi rửa mặt xong nằm lên giường cũng đã gần đến nửa đêm, cô soạn một tin nhắn rồi gửi qua cho Đường Mộ Bạch: 【Học trưởng, chúc mừng năm mới nha. 】
Đường Mộ Bạch: 【Chúc mừng năm mới. 】
Tiếng chuông báo 12 giờ vang lên, năm đầu tiên Lục Dĩ Ngưng và Đường Mộ Bạch quen biết nhau cứ như vậy qua đi.
-
Lục Dĩ Ngưng ở lì trong nhà mấy ngày liền.
Cô đối với Đường Mộ Bạch tuy tằng chưa đến mức độ mất ăn mất ngủ, nhưng mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy trong lòng trống rỗng tựa như bị thiếu mất thứ gì.
Thực sự không có cách nào khác, Lục Dĩ Ngưng chỉ có thể biến nhớ nhung thành giấc ngủ.
Buổi chiều ngủ, buổi tối ngủ, chỉ cần không có việc gì thì sẽ đi ngủ.
Chiều mùng sáu, sau khi Lục Dĩ Ngưng ăn cơm xong rồi sửa ảnh một lát, sau đó ngủ thẳng một giấc đến khi tỉnh dậy cũng đã hơn 4 giờ chiều.
Cô ngủ đến mức miệng lưỡi đều khô khốc, đang định xuống lầu rót cốc nước uống, ngay khi vừa mở cửa ra, phòng bên cạnh liền truyền đến một tiếng gào thét: "Đm Đường Mộ Bạch, cậu lấy phăng teo chặn đôi ba của tôi đúng không!"