Thích Trường Ninh đưa tay cầm lấy hai cái mặt nạ.
Khương Xu tiến tới nhìn lên, Thích Trường Ninh bỗng nhiên đặt chiếc mặt nạ che nửa mặt trên tay của mình lên mặt Khương Xu.
Những chiếc lông vũ cao màu vàng được kẹp vào chóp tai của nàng, vì nàng tăng thêm một vòng dị vực phong tình, cũng khiến nàng nhìn hoạt bát đáng yêu, như thể nàng đã trở lại thời thiếu nữ vô tư mà Thích Trường Ninh chưa từng chạm tới.
Đồng thời trong lúc đem mặt nạ đặt tại trên mặt Khương Xu, Thích Trường Ninh cũng dùng tay còn lại đeo lên nửa mặt nạ kia.
Mặt nạ màu vàng óng bao trùm dưới nửa gương mặt nàng, khiến nàng nhìn càng thêm thần bí. Hoàn toàn lộ ra một đôi mắt phượng cùng trán đầu, khiến trên nửa khuôn mặt nhìn càng thêm tinh xảo. Ban đêm gió thổi lất phất sợi tóc Thích Trường Ninh, nàng tựa như là thánh nữ thanh lãnh cấm dục bên trong tổ chức thần bí nào đó. Cho nên Khương Xu nhìn si mê nàng đến ngây ngốc rất lâu. Cho đến khi Thích Trường Ninh đem tiền đưa cho lão bản của quầy bán mặt nạ rồi dắt tay đi.
Bởi vì mặt nạ che chắn, nàng nhìn không rõ biểu tình của Thích Trường Ninh, chỉ có thể từ con mắt của nàng cảm giác được là nàng đang cười.
Âm thanh của Thích Trường Ninh rầu rĩ: "Đi thôi, chúng ta đi tham gia lễ hội bắn pháo hoa."
Nói xong, Thích Trường Ninh chính mình cũng sửng sốt trước cái mặt nạ không tiện nói chuyện này.
Khương Xu lặng lẽ giương lên khóe môi.
Nói ít vài câu cũng tốt, tránh khỏi miệng Thích Trường Ninh luôn luôn nói những lời khiến nàng mặt đỏ tới mang tai ~
"Tỷ tỷ, vì cái gì ngươi đeo cái này, cũng cho ta mang cái này cùng ngươi?" Khương Xu chỉ về phía mặt nạ trên mặt người kia hỏi.
"Khục." Thích Trường Ninh hắng giọng một cái, âm thanh buồn bực nói: "Bởi vì nghĩ tới ngươi đến xem pháo hoa khẳng định nhịn không được nũng nịu với tỷ tỷ nói muốn ăn cái này ~ Cái kia cũng muốn ăn ~ Nếu là chặn miệng của ngươi, đoán chừng muốn trông mong nhìn qua tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng đáng thương của ngươi."
Khương Xu tức giận nói: "Ta cũng không phải con nít, tỷ tỷ nói bừa."
Từ dưới mặt nạ của Thích Trường Ninh phát ra âm thanh một tiếng buồn cười.
Nàng không nói gì nữa, nắm thật chặt tay Khương Xu, cùng nhau đi về phía biển người qua lại.
Trên đường quả thật có rất nhiều gánh hàng nhỏ, bán đồ ăn, bán đồ chơi... Cái gì cần có đều có.
Ven đường đang có một đứa bé lôi kéo tay của mẫu thân vung tới.
"Nương, ta muốn ăn kẹo hồ lô, ngươi liền mua cho ta một cái đi."
Khương Xu hưng phấn đang nhìn đứa nhỏ diễn trò khóc lóc om sòm, chợt bị Thích Trường Ninh kéo tới trước gian hàng bán kẹo hồ lô. Thích Trường Ninh vậy mà từ trong túi quần lấy ra hai cái đồng tiền, đối lão bản mứt quả nói: "Muốn một xiên hồ lô đường."
Khương Xu đang nghĩ ngợi Thích Trường Ninh cái con người này mà cũng thích ăn kẹo hồ lô. Thích Trường Ninh liền đem kẹo hồ lô đưa tới trên tay của nàng.
Khương Xu:?
"Ăn đi." Thích Trường Ninh nhìn chằm chằm nàng cười.
Đứa trẻ kia toàn bộ hành trình chứng kiến một màn này, bị kích thích mạnh, tiếp tục diễn trò với mẫu thân mình mà khóc lóc om sòm.
"Nương, tỷ tỷ kia lớn như vậy đều có kẹo hồ lô để ăn, ta cũng muốn ăn kẹo hồ lô!"
Tự nhiên lại bị mẫu thân đánh một chầu giáo huấn.
Khương Xu nhìn đứa bé kia bất quá cũng lớn bằng Lương Ngọc. Nhìn nhìn kẹo hồ lô trong tay mình, thần sắc do dự, lên chút tâm nghĩ. Sau đó bên cạnh chợt truyền đến âm thanh của Thích Trường Ninh ngột ngạt lại hống hách: "Ta đưa kẹo hồ lô cho ngươi, không phải cho ngươi đưa đứa nhỏ."
Đang dõi theo kẹo hồ lô trong tay Khương Xu muốn chảy nước miếng, đứa nhỏ liền nghe thấy lời này, sửng sốt hai giây, sau đó oa oa khóc lên.
Thích Trường Ninh không có cảm giác áy náy khi bắt nạt một đứa trẻ con một chút nào, liền lôi kéo Khương Xu rời đi. Khương Xu nhìn đường đều muốn chảy, không thể để lâu. Nàng một bên bị Thích Trường Ninh nắm tay đi, một bên liếm láp vỏ bọc đường.
Cùng các tiểu bằng hữu bên cạnh các nàng được mẫu thân nắm tay cho ăn kẹo hồ lô giống nhau như đúc.
- ------
Tác giả có điều muốn nói:
Hôm nay mình có việc bận nên cập nhật hơi ít, xin lỗi rất nhiều.