Quán trà Cảnh Xuân.
Vu Mộc Hi mặc một bộ váy dài trắng tiên khí bồng bềnh xuất hiện ở cửa phòng bao.
Ánh mắt nhìn ba chữ “Quan Sơn Nguyệt” trên cửa, cô hít sâu một hơi, gõ cửa hai lần, mở ra đi vào.
Đập vào mắt đầu tiên là hai chậu sồ cúc trên bệ cửa sổ, bên ngoài là hoa cỏ xanh mơ mởn.
Một vòng bóng người thon dài cao lớn ngồi trên ghế dài gỗ lê, người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây màu đen, vai rộng chân dài, ngũ quan cũng cực kỳ tuấn lãng, môi mỏng mắt sâu, mũi thẳng như dãy núi, mỗi một tấc mỗi một phần đều như Thượng Đế tỉ mỉ tạo hình, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, cử chỉ tùy ý này vẫn bộc lộ ra khí thế thanh quý ung dung.
Đây thật sự là nhị công tử bao cỏ của tập đoàn nghìn tỷ trong truyền thuyết à?
Rõ ràng còn đẹp trai hơn đủ mọi minh tinh loá mắt cô từng nhìn mà.
Vu Mộc Hi chần chờ lui lại lần nữa xác nhận tên phòng bao mới buồn bực đi vào.
Giày cao gót vang lên “Cộc cộc” trên mặt đất, Vu Mộc Hi cảm giác đối phương không có khả năng không nghe thấy động tĩnh, nhưng vẫn không dự định ngẩng đầu.
Quả thực quá xem thường người xem mắt là cô rồi.
Đối phương không lịch sự, Vu Mộc Hi cũng không khách khí, vừa khéo trời quá nóng, khát nước rất lâu, trên bàn để trà, cô rót cho mình một chén trà nóng uống.
Tuy hơi nóng, nhưng mùi trà thơm ngát thấm vào ruột gan.
Năm phút sau, Lệ Thịnh Quân xem hết bảng báo cáo trong tay ngẩng đầu một cái, phát hiện một bình Hoàng Sơn Mao Phong tốt nhất bị cô uống hơn phân nửa.
Anh để điện thoại di động xuống, đối mắt màu hổ phách dưới mày kiếm như hàn băng: “Thế nào, gia giáo của Trình gia không nói cho cô không nên tùy tiện động vào đồ của người khác à.”
“Ách... xin hỏi một câu, anh là Lệ Thịnh Quân tiên sinh đúng không?” Vu Mộc Hi chớp chớp mắt, không hề e ngại chút nào.
Lệ Thịnh Quân nhíu chặt đôi mày: “Nếu không cô cảm thấy còn có thể là ai?”
Trong lòng Vu Mộc Hi chậc chậc nghĩ, quả nhiên là con người không thể nhìn bề ngoài a, người Hoa Thành ai mà không biết Lệ Thịnh Quân là nổi tiếng phong lưu đa tình, bảo sao người khác nói người đàn ông bề ngoài càng chính nhân quân tử thì càng bẩn thỉu, nếu không phải thanh danh của Lệ Thịnh Quân thật sự không tốt, hôm nay nói không chừng cô thật sự sẽ bị bề ngoài sáng láng của anh ta hấp dẫn.
Khi cô quan sát anh, anh cũng đang quan sát cô.
Không thể không thừa nhận người phụ nữ trước mắt này cũng có nét riêng, bộ váy dài màu trắng trên người phác hoạ ra dáng người linh lung tỉ mỉ, làn da cô khỏe mạnh trắng nõn sáng lấp lánh, ngũ quan không phải kiểu tuyệt mỹ, nhưng là nét mặt sáng sủa, bờ môi không dày lại có phần gợi cảm, chợt nhìn, thanh thuần không mất kiều mị.
Anh đã gặp rất rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp hơn nhiều, nhưng những người phụ nữ đó so với Vu Mộc Hi trước mắt, đều thiếu đi mấy phần đặc sắc có thể khiến người ta nhớ.
Có điều người phụ nữ này rất quen mặt.
Đúng rồi, anh nhớ ra rồi, hình như là người livestream.
Trước kia mẹ anh Tần Nguyệt ngày nào cũng xem cô ấy livestream, có điều đồ cô ấy mua quả thực tiện nghi, nhưng Tần Nguyệt như bị tẩy não, luôn mua một đống đồ vô dụng trở về, đến mức bị cha mình ghét bỏ bà làm một phu nhân hào môn lại thích mua hàng rẻ tiền, cha luôn cảm thấy vợ mình quá tầm thường.
Anh thì lại không quan trọng, Tần Nguyệt vui vẻ là được rồi.
Có điều hồi trước Tần Nguyệt đột nhiên không xem nữa, anh hỏi một chút mới biết được đồ cô ấy bán liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn khiến người ta bị thương nằm viện, bây giờ bên ngoài đồn cô ấy vì tiền giúp gian thương bán sản phẩm không phù hợp tiêu chuẩn, đồng thời sinh hoạt cá nhân hỗn loạn của người phụ nữ này cũng được tung ra.
Đương nhiên, đây đều là lời anh nghe được từ trong miệng Tần Nguyệt.
Không ngờ Trình gia lại phái người phụ nữ như vậy tới.