“Như bây giờ không có gì không tốt cả!” Giọng nói của Ôn Nghi rõ ràng mềm mại, có mấy phần giống với giọng Ninh Chí Khiêm, “Con xem, bây giờ mẹ cũng đang bận rộn đó, Chí Khiêm không ở nhà, ngoại trừ việc của mình và công ty, thì mỗi ngày đều chơi cùng Ninh Tưởng, đưa thằng bé đi học đàn, đợi một chút, còn đưa nó đi lớp năng khiếu, không có những việc những người không liên quan làm phiền, rất bình tĩnh, tốt vô cùng.”Nguyễn Lưu Tranh mím môi, không thể nói thêm gì nữa.“Có vài người vài chuyện, mắt không nhìn thấy, tim cũng sẽ thanh tịnh.” Ngón tay thon dài của Ôn Nghi nhẹ nhàng cầm chén trà, nhấp nhẹ một ngụm, “Ừm, lá trà lần này không tệ, con thử đi.”Nguyễn Lưu Tranh thở dài trong lòng, cô không hiểu trà, cũng như không hiểu bây giờ Ôn Nghi suy nghĩ như thế nào, “Mẹ, chẳng qua là con cảm thấy…như vậy… không ngột ngạt sao ạ?” Có đôi khi, cô nhìn tình hình của Ninh Thủ Chính và Ôn Nghi cũng cảm thấy ngột ngạt thay họ.
Nỗi đau khổ của hôn nhân cô đã từng trải nghiệm, mà kiểu của Ôn Nghi với Ninh Thủ Chính, đâu chỉ đau khổ hơn cô gấp trăm lần?Ôn Nghi cười, trầm ngâm, ngón tay được chăm sóc tỉ mỉ khẽ xoay chén trà, một vòng lại một vòng, “Không phải rất nhiều người đều sống như vậy sao?”Nhưng mà, nhiều người như vậy thì mình cũng phải như vậy sao?“Lưu Tranh, con không hiểu, mẹ và bố Chí Khiêm đã bao nhiêu tuổi rồi? Bố nó cũng sắp sáu mươi rồi, cả đời, cũng gần giống như vậy….” Ánh mắt Ôn Nghi nhàn nhạt, “Bây giờ chia tay hay không cũng không khác gì cả, quan trọng nhất là nội tâm mình nghĩ thế nào.”Nguyễn Lưu Tranh không nói thêm gì nữa.
Quả thực, không có khả năng chia tay, Ôn Nghi và Ninh Thủ Chính đều đã từng này tuổi, gia đình lại như vậy, thực sự là không thể ly hôn, cũng không ly hôn được, nếu ly hôn rồi, quan hệ giữa hai nhà phải làm sao? Hơn nữa, cho dù có ly hôn, với tính cách và tuổi tác lớn như vậy của Ôn Nghi cũng không thể tiếp nhận nổi, chỉ là, dây dưa như vậy đối với Ôn Nghi mà nói, thực sự cần nội tâm mạnh mẽ để chống đỡ.“Thực sự vô cùng tốt.” Ôn Nghi mỉm cười nhìn cô, “Các con hiếu thảo, con và Chí Khiêm lại hạnh phúc, trong lòng mẹ vô cùng vui, kỳ thực ngột ngạt hay không chẳng qua cũng chỉ là hai chữ buông bỏ, không liên quan gì đến chuyện ở bên nhau không, không ở bên nhau, cũng phải buông bỏ mới thư thái được, ở bên nhau cũng như vậy, cân nhắc thiệt hơn thì như vậy cũng tốt.”“Vậy….bây giờ bố….” Ở nhà này cô không cảm nhận được sự tồn tại của Ninh Thủ Chính, đến nỗi cô lo lắng, Ninh Thủ Chính có vì Ôn Nghi không tha thứ mà lặp lại lỗi lầm cũ không.Ôn Nghi lắc đầu, “Không biết, mẹ đã không hỏi hành tung của ông ấy nữa, như vậy lại thoải mái, thực sự đó, thả lỏng rồi, tim cũng nhẹ nhõm hơn.
Trước giờ lúc nào mẹ cũng đề phòng ông ấy, quản chế ông ấy, đàn ông bọn họ ra vào nhiều chỗ ăn chơi, trợ lý của ông ấy là người của mẹ, lúc nào cũng đi theo ông ấy, mọi chuyện ông ấy làm đều báo cáo cho mẹ, ông ấy cũng không tránh khỏi việc dặp dịp thì chơi, nhưng thực sự có quan hệ gì thì không dám, chẳng qua là trêu đùa qua loa vài câu.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Mẹ quản lý ông ấy, bản thân mẹ làm sao thoải mái được? Suốt cả ngày căng thẳng trong lòng, mệt! Hơn nữa, những chuyện gì nên xảy ra thì sẽ xảy ra, phòng cũng không được, ví dụ như…” Bà bật cười, không nói hết câu, “Không bằng dứt khoát buông đi, thực sự thoải mái hơn nhiều.”Cảm giác này, Nguyễn Lưu Tranh cũng cảm động lây, làm sao cô chưa từng đi qua đoạn đường như vậy chứ?Cô tán thành gật đầu, “Thật ra thì, mấu chốt của buông bỏ chính là quan tâm hay không, không quan tâm nữa thì buông được mọi thứ.”“Phải! Cho nên như bây giờ rất tốt, hơn nữa con người cũng kỳ lạ, con càng quan tâm đến người ta, ngược lại người ta chẳng thèm để ý đến con, thứ người ta để tâm mãi mãi là người không quan tâm người ta.” Ôn Nghi khẽ cười lắc đầu, hơi mất mát, “Trong lòng ông ấy thực sự có người phụ nữ đó, người phụ nữ đó đi rồi, cũng mang đi theo sự bận lòng của ông ấy, mẹ và ông ấy làm vợ chồng với nhau, trước kia mẹ thường nghĩ, nếu như ban đầu mẹ không giữ ông ấy như vậy, mà tác thành cho ông ấy, một mình mẹ nuôi Chí Khiêm, thì người ông ấy không buông bỏ được có phải mẹ không?”Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng sao?Nguyễn Lưu Tranh lắc đầu, “Mẹ, ngược lại con cảm thấy, thứ thực sự khiến một người ghi nhớ và cảm động, vừa vặn chính là cuộc sống với những thứ nhỏ nhặt thường ngày.”Ôn Nghi cười, “Con bé ngốc, đó là con với Chí Khiêm.”Vậy sao? Cô không hiểu rõ Ôn Nghi và Ninh Thủ Chính, nên không thể tiếp tục bình luận.“Đúng rồi ạ, không tìm thấy Tiểu Tưởng, trong lòng Ninh Tưởng đã vượt qua được chưa ạ?” Cô đổi chủ đề.“Đâu có nhanh như vậy được? Tiểu Niệm vẫn đang ở đây, nhìn thấy Tiểu Niệm sẽ nhớ đến Tiểu Tưởng, huống hồ thẳng bé Ninh Tưởng này lại rất trọng tình cảm, muốn quên được chỉ sợ phải cần rất nhiều thời gian, nhưng dù sao cũng là trẻ con, dỗ dành thì cũng có thể vượt qua.” Nói xong bà lại thở dài, “Đừng nói là Ninh Tưởng, suy cho cùng cũng đã nuôi nấng lâu như vậy rồi, bỗng nhiên lại lạc mất, đến người lớn chúng ta trong lòng còn buồn, cái tên Tiểu Tưởng này còn lấy từ trong tên của Ninh Tưởng ra, nói là phải ở bên cạnh bố nó cả đời, con người luôn có tình cảm…”Câu nói này tựa như đã từng quen.
Con người, ở với nhau lâu ngày luôn có tình cảm, cho nên, đây cũng là đang nói Ôn Nghi và Ninh Thủ Chính sao? Nguyễn Lưu Tranh nghe xong có chút ngơ ngẩn.Nói chuyện với Ôn Nghi một hồi, buổi chiều cùng Ôn Nghi dắt Ninh Tưởng đến lớp năng khiếu, sau đó ba người còn ăn cơm bên ngoài, nhân tiện còn mua sắm cùng Ôn Nghi, mua đầy một cốp xe đồ đạc, thoạt nhìn Ôn Nghi rất vui vẻ…Mặc kệ cuộc sống như thế nào, bản thân mình đã lựa chọn rồi, thì cũng phải sống cho thật tốt.Ừm, ước nguyện ban đầu của mỗi người, đều là muốn sống thật tốt, nhưng thực tế luôn tàn khốc như vậy, lấy rất nhiều đau khổ và bất công áp đặt lên con người.Ví dụ như Chu Vũ Thần.Đợt điều trị hóa chất và xạ trị đầu tiên của Chu Vũ Thần cuối cùng đã kết thúc, mái tóc đen vốn dĩ đã mọc dài ra lại rụng sạch.Trải qua đợt điều trị này, Chu Vũ Thần càng gầy hơn, lúc tiễn Chu Vũ Thần rời khỏi bệnh viện, Nguyễn Lưu Tranh vô cớ nhớ đến bốn chữ “hồng nhan khô cốt”, thực sự là điềm quá xấu, trong lòng nghiêm khắc mắng mình một trận, nhưng bỏ đi lớp áo dày cộp, khoác lên chiếc áo mùa hè mỏng manh, Chu Vũ Thần thực sự gầy đến đáng sợ.Điều trị bằng hóa chất và xạ trị đau đớn, đã mài mòn nốt chút tươi tắn cuối cùng của Chu Vũ Thần, mặc dù cô ấy vẫn cố gắng mỉm cười, nhưng đóa hoa dành dành trong nắng sớm kia đã bắt đầu có dáng vẻ lụi tàn.Quá trình đau đớn này, toàn là Thẩm phu nhân và Chu Vũ Thần tự chống đỡ, Thẩm Quy không thể trở về, Chu Vũ Thần cũng sẽ không nói cho Thẩm Quy cô ấy có bao nhiêu đau đớn.Chu Vũ Thần ngồi vào xe của Thẩm gia, cánh tay quấn lấy eo Nguyễn Lưu Tranh, cười như ảo mộng, híp mắt, “Chị ơi, tháng sau Thẩm Quy về rồi, nói là…muốn cùng em đi đăng ký, em có thể trở thành vợ chân chính của anh ấy, chị ơi em vui lắm.”Cô muốn vuốt ve mái tóc của Chu Vũ Thần, nhưng cánh tay vừa di chuyển, lại chuyển thành ôm lấy bả vai Chu Vũ Thần.
Cô ấy không có tóc…Trước mắt cô xuất hiện dáng vẻ Chu Vũ Thần với mái tóc dày, trong không khí có mùi hoa dành dành nhàn nhạt.Mái tóc đen đó, đã hóa thành sợi tơ tình quấn trong lòng Thẩm Quy rồi sao? Có lẽ, sẽ quấn lấy Thẩm Quy cả đời…Cô ôm Chu Vũ Thần cười, trong lòng ướt át, không ăn khớp với ánh mặt trời rực rỡ của mùa hè này, “Tiểu Vũ à, chị cũng vui thay em, em với Thẩm Quy nhất định sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy.”Nhất định…“Cảm ơn chị.” Chu Vũ Thần buông eo cô ra, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt kia vẫn sáng như vậy, như ngậm sương, “Hẹn gặp lại chị.”Khóe môi Nguyễn Lưu Tranh hơi run, “Đồ ngốc, đừng nói gặp lại với bác sĩ.”Chu Vũ Thần cười, “Chị, chúng ta sẽ còn gặp lại mà! Đợi Thẩm Quy về, chúng em chúng đến thăm mọi người nhé! Còn có các anh chị trong khoa nữa!”“Được!” Cô nhẹ nhàng vẫy tay, tháng sau, ngày bao nhiêu đây? Không biết cô có còn ở Bắc Nhã không?“Tạm biệt chị.” Nụ cười của Chu Vũ Thần dần biến mất sau cánh cửa xe chầm chậm kéo lên.Trở về khoa, tình cờ gặp Ninh Thời Khiêm, từ xa đã gọi chị dâu.Cô tựa như từ trong rừng rậm âm u ướt át bỗng bị kéo lại trần thế, trái tim ướt át bởi vì đóa hoa dành dành Chu Vũ Thần mới cảm nhận được ánh mặt trời.Đối mặt với nụ cười nhiệt tình rực nắng của Ninh Thời Khiêm, xung quanh đều ấm áp hơn chút, “Đến thăm Đoàn Dương à?”“Phải ạ! Tiểu tử này hồi phục không tệ.” Ninh Thời Khiêm nói.“Cũng được, hai ngày nay anh ta đàng hoảng hơn không ít.” Nguyễn Lưu Tranh nhớ tới chuyện rượu lần đó, Ninh Thời Khiêm cũng biết chuyện này chứ?Ninh Thời Khiêm cười, “Mấy người thô lỗ đó mang đến cho mọi người thêm phiền phức rồi!”“Không sao, bây giờ rất nghe lời rồi.” Nhất là nhìn thấy Đàm Nhã liền rất thành thật, có lẽ là do Đàm Nhã mắng anh ta một trận, cho nên có vài người phải dùng vũ lực để thuần phục.Ninh Thời Khiêm cười lớn, “Vẫn phải nhờ mọi người, em vừa hỏi bác sĩ chủ trị, nói là hai ngày nữa là có thể xuất viện, vất vả cho mọi người rồi.”“Khách sáo như vậy từ lúc nào thế?” Cô cũng cười.“Ha ha! Em không dám không khách sáo! Bằng không lão Nhị quay về sẽ xử em!” Ninh Thời Khiêm vẫn tính xấu không đổi mà trêu chọc cô, “Em đi trước đây, tên nghi phạm kia ở khoa ngoại hôm nay xuất viện.”“Ừm, chú đi làm việc đi.” Vụ bắt cóc không may này của cô cũng thật trùng hợp, mấy tên nghi phạm đó lại ẩn náu ở đối diện tiểu khu nhà cô, trong vài ngày đã điều tra rõ ràng tình hình xung quanh, mà mẹ cô cũng quen biết với chủ quán của mấy cửa hàng, trong lúc nói chuyện phiếm cũng nói ra thông tin của cô, đúng lúc tên nghi phạm trúng đạn, người bác sĩ ngoại khoa như cô liền bị nghi phạm theo dõi, bây giờ tất cả nghi phạm đều sa lưới, dọa mấy người dân quanh đó sợ gần chết, lúc thuê nhà cũng không dám tùy tiện nữa..