Ánh trăng như tấm lụa, lan tỏa hơi mát cho căn phòng.
Nhiệt độ điều hòa vừa phải.
Trong khi ngủ say, Nhan Chỉ Lan có chút khó chịu, đưa tay kéo quần áo, cổ áo bị giật xuống hơn phân nửa, lộ ra bờ vai bóng loáng và xương quai xanh gợi cảm, đôi chân thon dài phảng phất màu mật lay chuyển. Sau một loạt động tác mạnh như thế, nàng cư nhiên vẫn ôm áo khoác của Tiêu Nhược Yên trong ngực, không có buông ra.
Tiêu Nhược Yên vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng nhìn nàng từ đầu đến cuối không ngủ, theo bản năng nuốt nước bọt. Cô cúi đầu xuống vô thức nhìn vào ngực mình. Cái này... Khi hai người tách ra đều là mười tám tuổi, tại sao nàng có thể... ừm... đầy đặn hơn nhiều so với trước kia vậy?
Im lặng nhìn bộ ngực không có gì thay đổi của mình một hồi, Tiêu Nhược Yên cẩn thận kéo chăn lên cho nàng.
Tiểu Nhan đi ngủ cũng không thành thật.
Trước kia đã từng.
Khi đó, vào mùa đông máy sưởi trong ký túc xá rất nóng, nhưng nàng nhất định phải viện đủ mọi lý do để chui vào trong chăn của Tiêu Nhược Yên.
Dù sao cũng có Lão Đại và Lan Lan ở trong ký túc xá, Tiêu Nhược Yên da mặt mỏng muốn từ chối, nhưng dường như Nhan Chỉ Lan có thể nhìn thấu tâm tư của cô. Nàng quay đầu nói với Lão Đại và Lan Lan: "Mùa đông lạnh quá, lòng bàn chân muốn đóng băng luôn, máu không thông được."
Lão Đại thoải mái thoa toner: "Để Lão Nhị che chắn cho cậu."
Lan Lan nhìn iPad: "Cậu vào chăn chung với cậu ấy không phải được rồi sao."
Tiêu Nhược Yên:...
Khi đó, mùa đông dài đằng đẵng, Nhan Chỉ Lan sẽ luôn núp trong ngực cô, mà Tiêu Nhược Yên cũng luôn cẩn thận sưởi ấm chân cho nàng. Đôi bàn tay cao quý của cô ngoài việc đánh đàn và sáng tác, dùng nhiều nhất là để sưởi ấm cho đôi chân của Tiểu Nhan.
Mỗi lần như vậy, Tiểu Nhan đều dịu dàng nhìn cô không chớp mắt, trong mắt tràn ra ánh sáng ấm áp.
Giây trước nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng chờ đến khi nàng ngủ say, hai chân luôn kẹp lấy Tiêu Nhược Yên, ôm cô như một con búp bê.
......
Mấy năm xa cách.
Mỗi khi đến mùa đông, Tiêu Nhược Yên nhịn không được suy nghĩ.
Cô gái của cô vẫn tốt chứ?
Chân của nàng có phải lại lạnh rồi không?
Liệu có người nào giống như cô, giúp nàng sưởi ấm?
Tiêu Nhược Yên vừa giặt quần áo cho Nhan Chỉ Lan ở phòng tắm vừa nhớ lại.
Quần áo của Tiểu Nhan đều có màu sắc đơn giản và trang nhã, về mặt này, thẩm mỹ của hai người thường rất nhất quán, thích những màu nhạt như màu trắng hoặc màu trắng gạo.
Cô cẩn thận ngâm váy và áo khoác của nàng vào nước, giặt từng chút một.
Sau khi quần áo được giặt sạch sẽ và sấy khô, ánh trăng lạnh lẽo đã mang chút ánh ban mai chiếu vào người Tiểu Nhan. Mái tóc dài của nàng xõa tung trên chiếc gối trắng tuyết, xinh đẹp như tiên nữ dưới ánh trăng. Rốt cuộc nàng cũng ngủ thoải mái hơn, lông mày giãn ra, nhưng tay vẫn nắm chặt áo sơ mi của Tiêu Nhược Yên, mùi hương đó khiến nàng yên tâm.
4 giờ sáng.
Tiêu Nhược Yên nhận được cuộc gọi của Cao Vũ.
Cao Vũ vẫn luôn là "bạn trai tin đồn" của cô. Anh ta giới tính nam, xu hướng tính dục cũng là nam.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là trong một quán bar. Khi đó, thỉnh thoảng Tiêu Nhược Yên sẽ đến quán bar để kiếm thêm thu nhập, lúc nghỉ ngơi sẽ đến quầy bar uống rượu. Cao Vũ ăn mặc rất phong tao tiến đến, khi bốn mắt nhìn nhau, tín hiệu gay của anh ta liền vang lên. Anh ta nhìn Tiêu Nhược Yên ngồi một mình trên ghế cao, xõa tóc, lặng lẽ uống rượu. Khí chất của cô rất tốt, lạnh lạnh nhạt nhạt, chỉ uống rượu một mình không ai dám tiến tới.
Mấy năm nay, Cao Vũ đã trở thành bạn tốt của Tiêu Nhược Yên nhờ miệng lưỡi lì lợm dẻo ngoẹo của mình.
Vốn dĩ Tiêu Nhược Yên không thích tính cách ồn ào của anh ta, nhưng ở một số khía cạnh nào đó, anh ấy cũng hơi giống Lan Lan, giống như đã từng quen biết. Còn một điểm nữa, ở độ tuổi của cô, cho dù ở xa ba mẹ, nhưng nơi nào có giao thiệp thì không tránh khỏi có người muốn làm bà mai giới thiệu đối tượng cho cô.
Huống chi, ngoại hình của Tiêu Nhược Yên nổi bật giữa đám đông như vậy, không cần ai giới thiệu, các thể loại hoa đào xung quanh cũng làm cho cô đối phó mệt mỏi.
Sau khi có Cao Vũ, mặc dù người ta sẽ tự hỏi cô: "Sao bạn trai của cô dẹo dữ vậy? Đi đường lắc mông còn nhiều hơn cô nữa."
Nhưng Tiêu Nhược Yên chỉ cười nhạt, từ chối cho ý kiến.
Cô chỉ muốn đôi tai thanh tịnh.
Cao Vũ có một người bạn trai, họ yêu nhau từ thời đại học, hiện tại đang ở nước ngoài, yêu xa.
Hai người cũng phải tạm xa nhau vì lý do gia đình, lần nào Cao Vũ cũng cười tủm tỉm khoe với Tiêu Nhược Yên: "Dù bọn tớ xa nhau nhưng trái tim vẫn luôn hướng về nhau. Chỉ cần vượt qua mấy năm này, chờ đến khi có điều kiện kinh tế, mua được nhà ở đây, bọn tớ sẽ lập tức ra nước ngoài kết hôn."
Tiêu Nhược Yên nghe xong có chút mất hứng, mọi chuyện thực sự dễ dàng như vậy sao?
Sau đó.
Rất nhiều đêm khuya, Cao Vũ uống say đến mức không còn biết gì, ở trước cửa nhà cô khóc kinh thiên động địa. Tiêu Nhược Yên cau mày lôi anh ta như lôi một chú chó vào nhà, ném lên ghế sô pha, để một mình anh ta tự tiêu hóa.
Chuyện tình yêu, không nói rõ ràng được.
Có vui vẻ, tất nhiên sẽ có đau thương.
Ai nhiều ai ít, chỉ có người trong cuộc tự mình biết.
Tiêu Nhược Yên không phải là một người kiên nhẫn, sự kiên nhẫn của cô đã dành hết cho Tiểu Nhan, không đá anh ta ra đã tốt lắm rồi.
Mặc dù vậy, Cao Vũ vẫn quấn lấy Tiêu Nhược Yên, luôn nói cô là một người tốt ngoài lạnh trong nóng điển hình, chân thật hơn nhiều so với những kẻ hay đặt điều nói xấu sau lưng người khác trong xã hội ngày nay.
Bình thường Cao Vũ có thể rất phiền phức, nhưng vào thời điểm quan trọng, anh ta rất đáng tin cậy. Trong đêm khuya, giọng nói của anh ta có chút trầm thấp: "Đồng chí Nhược Yên, lần này tớ đã nhờ honey nhà tớ đi điều tra."
Tiêu Nhược Yên kéo cửa kính cách âm lại. Cô đứng trong bóng đêm, yên lặng lắng nghe.
"Lúc đầu tớ muốn điều tra chuyện sau khi cô ấy về nước, nhưng người nhà của cô ấy rất có thế lực, dường như cố ý che giấu điều đó, chẳng lẽ họ biết tương lai cậu sẽ đi điều tra cô ấy sao?"
Giọng nói của Cao Vũ có chút trêu chọc, Tiêu Nhược Yên xoay người lại nhìn Nhan Chỉ Lan đang nằm trên giường ngủ say như một đứa trẻ, không nói gì.
"Sau đó tớ không còn cách nào, hiếm khi cậu nhờ vả tớ, tớ không thể như xe bị tuột xích, đúng không nào? Honey của tớ ở nước ngoài có chút nghiệp vụ, tra được một số thứ. Ừm, sau khi ra nước ngoài, cô ấy vẫn học lớp 12, trường trung học ở California. Cuộc sống trung học có vẻ không vui vẻ lắm."
Tâm tư Tiêu Nhược Yên thắt lại.
Hai người tách ra vào năm lớp 12.
Ba của Nhan Chỉ Lan rất cường thế, đã nhanh chóng hoàn tất các thủ tục để đưa nàng ra nước ngoài.
Cuối cùng khi chia xa, hai người chỉ nhìn nhau từ xa. Khi đi ngang qua bên ngoài lớp học, Tiêu Nhược Yên nhìn chằm chằm vào mắt nàng, kìm nén nói: "Sau tốt nghiệp đại học, tớ sẽ ở chỗ cũ chờ cậu."
......
Trong đêm đen.
Giọng nói của Cao Vũ phi thường rõ ràng: "Trước đây tớ cũng nghe cậu nói về người kia nhà cậu. Tính cách cô ấy rất hiền lành, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra khi cô ấy qua bên kia học cấp ba. Cô ấy trở nên lầm lì ít nói, lạnh như băng không tiếp xúc với ai. Cậu cũng biết đó, vốn là học sinh chuyển trường, lại còn ở nước ngoài, chưa quen cuộc sống bên kia... Cô ấy..."
Sau khi cân nhắc cách dùng từ, Cao Vũ không giấu giếm: "Cô ấy đã bị bắt nạt, điều tra ra ghi chép nhập viện của cô ấy năm lớp 12."
Trái tim của Tiêu Nhược Yên như bị dao cắt.
Hai người cách xa như thế.
Tiểu Nhan của cô đã trải qua những gì, cô không hề biết.
Cao Vũ tàn nhẫn: "Một loạt các mô mềm trên cơ thể bị tổn thương."
Một dòng nước mắt, trượt xuống gò má mà không hề báo trước. Tiêu Nhược Yên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, màn đêm lạnh giá.
"Nhược Yên, cậu không sao chứ?"
Thực ra khi biết được thông tin này, Cao Vũ cũng không yên lòng, nhưng người kia nhà anh ta nói, nếu đã điều tra thì nhất định phải cho cô biết rõ kết quả điều tra.
Tiêu Nhược Yên lau nước mắt, mang chút giọng mũi: "Ừm, không sao đâu."
Nghe giọng nói của cô, Cao Vũ hơi đau lòng: "Sau đó... Cô ấy được nhận vào Học viện Âm nhạc Manhattan. Honey nhà tớ nói đây thực sự là kỳ tích. Anh ấy rất tò mò muốn gặp cô ấy, nói cô ấy nhất định là một người có nghị lực."
Nguyên văn đã bị Cao Vũ chỉnh lại.
Khi nói cho anh ta biết những thông tin này, người kia nhà anh ta nghẹn ngào: "Honey, em biết không? Anh có thể cảm nhận được tâm tư cố gắng liều mạng một lần trong tuyệt vọng chỉ vì một chút hi vọng đó, không dễ dàng đâu. Cô gái này quá khó khăn, quá khổ..."
Cao Vũ: "Mấy năm học đại học, cô ấy không bị bắt nạt nữa, nhưng mà vào năm cô ấy tốt nghiệp đại học ——"
Giọng nói của anh ta dừng lại một chút, trái tim của Tiêu Nhược Yên đột nhiên đông cứng lại, bởi vì quá hồi hộp, cơ thể của cô khẽ run rẩy.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã chờ đợi Nhan Chỉ Lan một năm trời.
Suốt một năm, cô từ ban đầu tràn ngập hi vọng, đến lo lắng, đến đau buồn, đến không cam lòng, đến tuyệt vọng...
Mặc dù bây giờ đã buông xuống, nhưng cô vẫn nhịn không được muốn biết.
Tại sao?
Tiểu Nhan, tại sao không đến chờ cô?
......
"Có thể là cơ thể xảy ra vấn đề, phải nhập viện. Lúc đầu tớ không tra được gì khác, sau này trong lúc vô tình tìm thấy một y tá nói là nhớ rõ cô ấy đã được truyền máu. Hiện trường rất kinh hoàng đều là máu, người đó có ấn tượng rất sâu sắc, là người nhà đưa tới trong đêm, nói là... cô ấy đã tự tử."
—— Cô ấy đã tự tử.
Máu huyết của Tiêu Nhược Yên dường như đông cứng lại, toàn thân lạnh cóng, trái tim vụn vỡ đã bị nghiền thành bột.
Cao Vũ khẽ thở dài: "Bọn tớ suy đoán, một năm sau đó, toàn bộ thông tin của cô ấy đều để trống, có lẽ là ở nhà tu dưỡng một năm."
Nói đến chỗ này.
Thông tin của Cao Vũ bị cắt đứt sau khi Nhan Chỉ Lan về nước.
Ba của Nhan Chỉ Lan rất lợi hại, ông ta không muốn để người khác điều tra được cái gì thì chắc chắn là không thể điều tra được.
Trước khi cúp điện thoại, Cao Vũ nghiêm túc hiếm thấy, nhẹ nhàng nói: "Mấy năm nay, chắc hẳn cô ấy đã sống rất vất vả."
Bất tri bất giác.
Tiêu Nhược Yên lệ rơi đầy mặt. Khi còn học cấp 3, những bạn cùng lớp đã phong cho cô thành nữ thần mặt lạnh, nụ cười đều không có.
Nhưng bây giờ.
Cô ngồi xổm trên mặt đất một mình, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, buột phải lấy tay che miệng lại.
Màn đêm lạnh giá.
Không bằng được cái lạnh trong lòng.
Từng lời nói của Cao Vũ như một nhát dao cứa mạnh vào trái tim của cô.
Trăm nghìn lỗ hổng*, máu chảy đầm đìa.
(*Nguyên văn là Thiên sang bách khổng: nghìn lỗ trăm hổng, vỡ nát.)
......
Khóc đến mức gần như không thể mở mắt được nữa.
Tiêu Nhược Yên mới lê đôi chân tê cóng của mình đi vào. Cô ngồi xuống bên cạnh giường Tiểu Nhan, nhìn vào mặt nàng không chớp mắt.
Nhan Chỉ Lan thực sự gầy đi rất nhiều. Khi cùng nhau khiêu vũ, cô đã phát hiện ra, vòng eo thon nhỏ dường như chỉ cần một chút lực đã có thể bẻ gãy.
Bàn tay của Tiêu Nhược Yên cuối cùng cũng đặt vào gương mặt của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, từng chút từng chút một, mang theo hương vị nước mắt.
Cuối cùng.
Bàn tay chần chờ dừng lại trên chiếc vòng tay đậu đỏ rực rỡ.
Khi hai người gặp lại nhau, Nhan Chỉ Lan đã đeo nó, màu đỏ tươi như vậy không phải là màu nàng yêu thích.
Lúc đó, trong lòng Tiêu Nhược Yên còn có chút lạc lõng, nghĩ rằng có thể là được bạn trai tặng. Giờ khắc này, đôi mắt của cô nhìn chăm chú vào chiếc vòng tay, hạt chuỗi đỏ nhỏ như giọt máu. Nhan Chỉ Lan có nước da trắng, với chuỗi vòng đỏ nổi bật này, làn da càng trắng như tuyết.
Nhìn chăm chú một lúc.
Tiêu Nhược Yên đưa tay từ từ gỡ vòng tay ra khỏi cổ tay nàng.
—— Trước đây tớ cũng nghe cậu nói về người kia nhà cậu. Tính cách cô ấy rất hiền lành, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra khi cô ấy qua bên kia học cấp ba. Cô ấy trở nên lầm lì ít nói, lạnh như băng không tiếp xúc với ai.
—— Hiện trường rất kinh hoàng đều là máu, người đó có ấn tượng rất sâu sắc, là người nhà đưa tới trong đêm, nói là... cô ấy đã tự tử.
—— Mấy năm nay, chắc hẳn cô ấy đã sống rất vất vả.
......
Lời nói của Cao Vũ ở ngay bên tai, suy đoán trong lòng Tiêu Nhược Yên lăn lộn. Rốt cuộc, sau khi gỡ vòng tay ra, cổ tay trắng nõn mảnh mai của Nhan Chỉ Lan lộ ra.
Mà trên cổ tay đó, có một vết sẹo màu hồng nhạt nhưng rất sâu và rõ ràng.
Không biết năm đó Nhan Chỉ Lan dùng bao nhiêu sức lực, đến bây giờ mặc dù vết thương đã lành, nhưng dấu vết để lại rất sâu, giống như một sợi tơ hồng nhạt chạy qua cổ tay nàng.
Khoảnh khắc này.
Một cái chớp mắt này.
Tiêu Nhược Yên nhắm mắt lại, không lời nào có thể diễn tả được nỗi đau trong lòng.
Những giọt nước mắt nóng hổi, có lẽ cũng giống như dòng máu nóng của Tiểu Nhan năm đó, chảy ra khỏi thân thể.
Tiêu Nhược Yên không biết rốt cuộc Tiểu Nhan từng trải qua nỗi tuyệt vọng thế nào, mới có thể làm cho một người thiện lương yêu thương sinh mệnh và cuộc sống như nàng, lựa chọn con đường cùng như vậy.