—— Tớ muốn lên giường với cậu ấy.
Chưa bao giờ biết rằng tỉnh rượu có thể nhanh như vậy.
Lan Lan lập tức tỉnh táo, không chỉ tỉnh táo lại mà mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng trên sống lưng. Cô ấy mở to mắt nhìn Nhan Chỉ Lan đầy hoài nghi, lại quay đầu nhìn Tiêu Nhược Yên.
Nhìn Tiểu Nhan, nhìn Nhược Yên.
Nhìn Nhược Yên, nhìn Tiểu Nhan.
......
Lặp đi lặp lại nhiều lần như người máy, Tiêu Nhược Yên cau mày nghi hoặc nhìn cô ấy.
Ánh mắt đó của Lan Lan là thế nào?
Sao lại sắc như vậy?
Khuôn mặt trắng như sứ của Nhan Chỉ Lan bị nhuộm đỏ, nàng vươn tay nhanh chóng cố định Lan Lan đầu: "Đừng nhìn."
Lan Lan bị sốc.
Cô ấy mở to mắt nhìn Nhan Chỉ Lan: "Không phải... không phải hai cậu đã tách ra từ năm lớp 12 rồi sao??? Chưa bao giờ gặp lại?"
Đôi mắt Nhan Chỉ Lan bình tĩnh như nước: "Ừm, điều đó cũng không ngăn được tớ yêu cậu ấy."
Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!!!
Trong đầu Lan Lan đang nổ pháo, bộ não trước giờ không có gân của cô ấy phát triển nhanh chóng.
Mười năm, hai người mười năm không gặp, điều này có nghĩa là gì?
Lão Tứ nhà họ, tiên nữ Ức Đức, hoa khôi của trường được vô số người theo đuổi mà không được, muốn ngủ với Lão Nhị nhà họ, nghĩ suốt mười năm!!!
Nghĩ suốt mười năm ròng rã!!!
Nhan Chỉ Lan là một người thông minh sắc sảo. Nàng nhìn ánh mắt quỷ quyệt biến hóa của Lan Lan, ửng đỏ trên mặt nhanh chóng lan đến mang tai, cuối cùng cổ cũng đỏ bừng.
Mặc dù ngượng ngùng.
Mặc dù khó nói.
Nhưng trên con đường phía trước, để đến được bến bờ cuối cùng, hi sinh một chút vẫn là cần thiết.
Lan Lan quả thực muốn nhảy dựng lên. Cô ấy lôi kéo Tiểu Nhan, cũng mặc kệ mọi người ở hiện trường, đi thẳng đến chỗ không có ai ở phía sau. Cô ấy đi quá vội vàng, mấy bước suýt chút nữa làm Tiểu Nhan loạng choạng. Chân mày của Tiêu Nhược Yên nhíu lại, đôi mắt bắn thẳng nhìn chằm chằm vào họ. Phát hiện ra ánh mắt của cô, Nhan Chỉ Lan quay đầu lại, ngượng ngùng xấu hổ cắn môi, nhìn cô với đủ loại phong tình.
Tiêu Nhược Yên lập tức quay đầu đi, giả vờ uống rượu.
Lão Đại dựa vào chồng cười quyến rũ, trong mắt là vẻ nhìn thấu tất cả.
Lửa trại vẫn cháy, đỏ rực sáng cả nửa bầu trời.
Tiêu Nhược Yên nhìn ánh lửa kia xuất thần. Thật ra cũng không phải đến bây giờ Lan Lan mới trở thành kẻ thù ảo tưởng bị cô âm thầm oán trách.
Trong học kỳ đầu tiên của trung học, khi đó, ngoài việc đi theo cô, Tiểu Nhan thân nhất với Lan Lan.
Tiểu Nhan luôn nói Lan Lan không ngốc, cũng không phải đầu óc thiển cận, mà là đại trí nhược ngu*.
(* "Đại trí nhược ngu, đại dũng nhược khiếp": Kẻ tài trí giả như ngu dốt, kẻ dũng mãnh giả như khiếp sợ.)
Tiêu Nhược Yên không nhìn thấy đại trí ở đâu, vẫn cảm thấy Lan Lan luôn dựa vào "ngu ngốc" nhiệt tình để chiếm tiện nghi của Tiểu Nhan.
Không tự mình tắm rửa, Lan Lan nhất định muốn kéo Nhan Chỉ Lan chà lưng cho cô ấy. Trong ký túc xá, cô ấy cũng sẽ không xấu hổ, trực tiếp cởi trần, mở cửa, đưa tay lấy khăn tắm: "Mau tới đây, Lão Tứ, cho cậu xem mỹ nữ khỏa thân miễn phí."
Nhan Chỉ Lan mỉm cười nhìn Tiêu Nhược Yên. Tiêu Nhược Yên nghiêm mặt lạnh băng, mặt không cảm xúc nhìn nàng.
Trước áp lực cực lớn, Nhan Chỉ Lan đi vào, một lúc sau, trong phòng tắm vang lên tiếng cười nói của hai người. Lan Lan trẻ con chết mất, đều là học sinh cấp ba, cư nhiên còn nghịch bong bóng.
Tiêu Nhược Yên ngồi trên giường, chỉ cảm thấy mông mình như mọc đinh, đứng ngồi không yên.
Dáng người của Lan Lan không tệ, khi chà lưng cho cô ấy, Nhan Chỉ Lan cũng khen vài câu. Lan Lan miệng cười toe toét: "Bình thường thôi, không đẹp bằng Lão Nhị."
Bàn tay sau lưng cô ấy hơi khựng lại, ý cười trong mắt Nhan Chỉ Lan trở nên cứng nhắc: "Sao... sao cậu biết được?"
Lan Lan cười xấu xa: "Tuần trước khi cậu đi tổng duyệt hội học sinh, tớ chà lưng cho Lão Nhị. Cậu không biết người cậu ấy mịn màng thế nào đâu. Thật sự là da trắng như ngọc động lòng người trong tiểu thuyết, cậu ấy —— Á ——"
Lan Lan đau đớn kêu lên một tiếng, Nhan Chỉ Lan giật mình, vội vàng nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tớ không cố ý."
Lan Lan nước mắt rưng rưng, trên lưng có một vết đỏ: "Đau quá, thân ái, cậu nhẹ một chút, chậm một chút."
......
Ra khỏi phòng tắm.
Tiêu Nhược Yên tâm tình không vui nhìn Nhan Chỉ Lan. Dựa vào tính cách của Tiểu Nhan, cô cứ tưởng nàng sẽ đến dỗ dành cô, nhưng ai ngờ Tiểu Nhan lại lạnh mặt đi qua tự mình đắp mặt nạ, không thèm nhìn cô.
Ngay khi cô đang nghi hoặc, Lan Lan cười cười, bày ra biểu cảm "ta đây nhìn thấy tất cả": "Tớ hiểu rồi, hai cậu đang ghen với nhau đúng không?"
Tiêu Nhược Yên và Nhan Chỉ Lan giật mình, hai người không nghĩ tới chỉ số IQ của Lan Lan sẽ đột biến như vậy.
Lan Lan giơ tay lên như Hoàng thái hậu, mang theo phong thái của một vị vương giả ban phát ân huệ: "Ai nha, được rồi được rồi. Nếu không, lần sau hai cậu cùng chà lưng cho tớ đi."
Nhan Chỉ Lan:...
Tiêu Nhược Yên:...
Thời niên thiếu, hai người vẫn rất đơn thuần, ngay cả khi hôn cũng chỉ biết chạm môi, đầu lưỡi cũng không biết làm gì, huống chi là hoàn toàn nhìn thấy bộ dạng của đối phương.
Đến buổi tối.
Ký túc xá 417 có một thói quen, ai về trễ nhất sẽ tắt đèn.
Ngày hôm đó trong lớp chuẩn bị kỷ niệm ngày thành lập trường, Lão Đại và Lan Lan đều đi hỗ trợ. Những người không có tài nghệ gì như họ đa phần sẽ làm một số công việc nặng nhọc như chuyển bàn. Cả hai đều rất mệt mỏi, nằm xuống liền ngủ.
Khi đi tắt đèn, Nhan Chỉ Lan liếc nhìn Tiêu Nhược Yên, hôm nay hai người đều không nói gì. Tiêu Nhược Yên đang cúi đầu xem nhạc phổ, không biết đang nghĩ gì. Tâm trạng của nàng không tốt lắm, nàng nhấn công tắc đèn, ký túc xá nháy mắt chìm vào bóng tối. Nàng đi đến trước giường, khi đang chuẩn bị leo lên thì mắt cá nhân bị người ta níu lại. Thân thể Tiểu Nhan cứng đờ, ngay sau đó, eo cũng bị người ta ôm, rất nhanh, cả người bị người ta kéo đè lên giường.
Hơi thở của Tiêu Nhược Yên xâm nhập vào, ngay lập tức, thân thể Nhan Chỉ Lan mềm nhũn ra, không còn phản kháng nữa.
......
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời hai người hôn kích thích vô cùng.
Nhờ có Lan Lan giúp đỡ.
Tiêu Nhược Yên tỉnh dậy từ trong hồi ức, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt, nhưng cuối cùng, dưới ánh lửa, dần biến thành nụ cười đắng chát.
Không biết Lan Lan và Nhan Chỉ Lan đang nói cái gì.
Nói gần một tiếng đồng hồ.
Chờ đến khi trở lại, đôi mắt hai người đều hơi đỏ lên. Tiêu Nhược Yên nghi ngờ nhìn họ, xảy ra chuyện gì vậy?
Lan Lan không lên tiếng. Cô ấy bước đến bên cạnh Tiêu Nhược Yên, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cô. Nhan Chỉ Lan cười cười nhìn hai người, ngồi xuống cầm ly rượu tiếp tục uống.
Tiêu Nhược Yên:...
Tóc tai cũng sắp dựng đứng, Tiêu Nhược Yên nhìn chằm chằm Lan Lan: "Cậu uống say rồi à?"
Lan Lan lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Yên một hồi, nhẹ giọng nói: "Lão Nhị, cậu phải tin tưởng cho dù thể xác và linh hồn của cậu không còn gì, cậu cũng còn có tớ làm bạn thân."
Tiêu Nhược Yên:...
Phải, uống say thật rồi.
Thật sự Lan Lan đã say, cuối cùng Lão Đại đích thân tiếp đón dìu cô ấy về phòng.
Nửa giờ sau, mọi người trò chuyện hăng say, vỏ chai vứt đầy đất.
Có người vui vẻ, có người yên lặng rơi lệ, có người dứt khoát đứng lên nhảy múa để giải tỏa nhiệt huyết.
Lão Đại và chồng cô ấy cũng đứng lên, dưới sự chúc phúc của tất cả bạn bè, hai người ôm eo nhảy một điệu samba.
Lão Đại có nền tảng, là được Tiêu Nhược Yên dạy cho, nhưng dáng người của cô ấy không bằng Tiêu Nhược Yên. Mặc dù có chiều cao nhưng cô luôn cảm thấy mình kém duyên một chút.
Cô ấy vẫy vẫy tay với Tiêu Nhược Yên: "Lão Nhị, đến nhảy một chút, đừng từ chối, hôm nay tớ lớn nhất."
Tiêu Nhược Yên lắc đầu bất lực cười cưng chiều. Thật ra trong những năm trung học, mặc dù cô trầm mặc nhất, nhưng là người trả giá nhiều nhất cho ký túc xá.
Cô rất chiều chuộng và quan tâm đến mọi người, gần như là hữu cầu tất ứng.
Bây giờ, trong ngày vui nhất của Lão Đại, làm sao cô có thể không "tuân lệnh"?
Tiêu Nhược Yên đứng dậy, tiện tay cởi áo khoác ngoài. Người biết khiêu vũ vẽ ra đường cong lưu loát, động tác giơ tay nhấc chân đơn giản cũng sẽ trông đặc biệt hăng hái và tràn đầy nhịp điệu.
Cô chỉ nhẹ nhàng vặn eo, váy tung bay theo điệu nhạc, hiện trường la hét.
Ngay khi vừa bắt đầu hôn lễ, phù rể của Trương Vi đã chú ý đến Tiêu Nhược Yên. Anh ta là người xuất thân từ nhảy đường phố, nhảy dựng lên muốn nhảy cùng Tiêu Nhược Yên.
Nhưng Tiêu Nhược Yên rõ ràng không thích nhảy cùng anh ta, tự mình nhảy múa. Dưới ánh lửa, dáng người mảnh mai của cô uốn éo uyển chuyển, nhảy múa theo nhịp điệu của âm nhạc trong gió.
Cuối cùng, ánh mắt của cô rơi vào Nhan Chỉ Lan.
Nhan Chỉ Lan mỉm cười, đặt chai rượu xuống, đưa một tay về phía Tiêu Nhược Yên.
Hai người cùng nhau nhảy múa dưới ánh lửa.
Cái gì gọi là soulmate?
Sau khi gặp được Tiêu Nhược Yên, Nhan Chỉ Lan mới biết được, hóa ra trên đời này có một người ăn ý với nàng như thế.
Hai người cùng thích một thứ âm nhạc, cùng hiểu biết về thế giới, cùng có lòng trắc ẩn, cùng nhảy chung một điệu...
Hai người thần giao cách cảm, châu liên bích hợp.
Giống như âm nhạc và vũ đạo, đó không phải là bản nhạc lạnh băng, mà có thể nói được.
Hai mỹ nữ tóc dài phối hợp nhịp nhàng, bước nhảy hòa quyện, ánh mắt của hai người quấn quýt.
Qua điệu nhảy, rốt cuộc Tiêu Nhược Yên không còn kiềm chế được nữa, hai tay ôm eo Nhan Chỉ Lan, khóe mắt đỏ hoe, không kìm chế được suy nghĩ của mình.
Nàng gầy, gầy đi rất nhiều.
Nhan Chỉ Lan uống chút rượu, hai má hơi ửng đỏ, ánh mắt không ngừng đuổi theo Tiêu Nhược Yên, nụ cười rưng rưng nước mắt.
Hiện trường đã sôi sục.
Cuối cùng, chồng của Lão Đại nhịn không được ôm lấy cô ấy cảm thán: "Haizz, thật đáng tiếc..."
Bài hát đã kết thúc.
Giữa tiếng hò reo của mọi người, hai người trở về chỗ cũ.
Không biết vì sao.
Rõ ràng là phối hợp ăn ý, nhưng cả hai lại không hẹn mà đều nặng lòng.
Tiêu Nhược Yên không nán lại lâu hơn. Cô lên tiếng chào Lão Đại, cầm thẻ phòng trở về khách sạn.
Nằm trên giường lớn của khách sạn, mái tóc dài như thác nước xõa thành hình quạt yêu kiều, ánh trăng chiếu vào người cô, Tiêu Nhược Yên ôm chăn lặng lẽ rơi lệ.
Mọi thứ ngày hôm nay đối với cô như một giấc mơ.
Giấc mơ này quá đẹp, biết rõ sẽ vụn vỡ, biết rõ chỉ ngắn ngủi, nhưng cô vẫn không nhịn được tham luyến.
Sau màn nhảy múa ăn ý vừa rồi, Tiêu Nhược Yên rất đau lòng. Cô cảm thấy ông trời thật bất công.
Tại sao?
Tại sao?
Cùng là người, Lão Đại và anh rể có thể dắt tay nhau đón nhận chúc phúc của của tất cả mọi người dưới ánh mặt trời, tận hưởng cuộc sống.
Còn hai người thì sao?
Người thân nhất cũng không thấu hiểu, hơi thân thiết một chút sẽ có ánh mắt khác thường và âm thanh bàn tán.
Chỉ vì hai người là đồng tính sao?
Tình yêu của hai người, không kém cạnh ai.
Mười năm.
Tiêu Nhược Yên đã quen với việc tự tiêu hóa cảm xúc của mình từ lâu. Nước mắt chưa kịp khô, cô ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, gọi điện thoại.
"Alo, Cao Vũ, đừng nói nhảm nữa. Cậu điều tra giúp tớ... Ừm, đúng... Không phải, tớ muốn biết mấy năm cậu ấy ở nước ngoài đã xảy ra chuyện gì..."
Đây là lần đầu tiên cô thăm dò chuyện của Nhan Chỉ Lan, trước đây cô không dám, vì sợ tra được kết quả gì đó không thể chấp nhận được.
Khi trở lại thành phố này, Tiêu Nhược Yên đã lén đến nhìn nàng, nhưng cô chỉ im lặng chờ đợi ở dưới lầu nhà nàng.
Đôi khi, cô có thể nhìn thấy Nhan Chỉ Lan trong nháy mắt.
Nhưng nhiều khi, cô chỉ đứng trống không cả ngày.
Chung quy là cô luyến tiếc. Hôm nay, mặc dù Nhan Chỉ Lan tươi cười, vẫn không thay đổi chút nào so với thời trung học.
Nhưng Tiêu Nhược Yên liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
Nàng không vui vẻ.
Nàng rất mệt mỏi.
Nàng gầy... Không còn hình dáng.
Nếu thật sự tốt đẹp như lời đồn bên ngoài, tại sao nàng lại như thế này?
......
Tiêu Nhược Yên ngồi một mình dưới đất lặng lẽ hút thuốc, mặc cho hơi lạnh của sàn nhà ngấm vào cơ thể, mãi cho đến khi tiếng ồn ào bên ngoài dần dần yên tĩnh trở lại.
Cô biết bữa tiệc đã kết thúc.
Cô chật vật chống đỡ đôi chân tê dại đứng lên, cố ý treo tấm biển "Đừng làm phiền" lên cửa phòng rồi nhấn công tắc đèn.
Bây giờ cô đang rất loạn, muốn ở một mình yên tĩnh, sợ gặp lại Tiểu Nhan.
Nhưng cô vừa chuẩn bị xong, miễn cưỡng đi rửa mặt. Ngoài cửa truyền đến giọng nói lẩm bẩm của Lan Lan: "Đây là cái quỷ gì vậy?"
Cô ấy không hổ là thần trợ công, chính mình uống say, về phòng ngủ một giấc rồi giùng giằng đi tìm Lão Tứ.
Nhan Chỉ Lan say hai mắt lờ đờ mê ly, gương mặt ửng đỏ, yếu ớt dựa vào người cô ấy. Lan Lan nhìn chằm chằm vào tấm biển, tiện tay gỡ xuống rồi dùng lực ném bom ném nó ra xa. Sau đó, cô ấy dùng sức gõ cửa, la hét một cách thô bạo càn quét: "Lão Nhị, mở cửa, mau mở cửa. Lão Tứ uống say rồi!!! Cậu chăm sóc cậu ấy đi!!!"
......
Trái tim Tiêu Nhược Yên đập rộn lên, cô nhanh chóng nín thở, giả vờ như đang ngủ.
......
Lan Lan lại gõ một lúc, sau đó mới dừng lại. Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện mơ hồ, ngay sau đó truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng xa.
Qua một lúc lâu.
Sau khi xác định không có âm thanh nào, Tiêu Nhược Yên bước đến cửa, muốn hỏi Lão Đại xem Tiểu Nhan thế nào.
Nhưng cánh cửa vừa cót két mở ra, Tiểu Nhan đang nhắm mắt dựa vào tường đã mở mắt ra. Nàng rõ ràng đã uống quá nhiều, sắc mặt hồng hào có chút say, đôi mắt mờ sương, đôi môi quyến rũ. Nàng nhẹ nhàng xoay người mềm nhũn chui vào trong ngực Tiêu Nhược Yên, dùng hai tay ôm lấy cổ cô, kiễng chân lên. Chóp mũi của Nhan Chỉ Lan cọ nhẹ vào chóp mũi của cô, để hơi thở thuộc về mình vây lấy Tiêu Nhược Yên. Đôi mắt mê ly phong tình hơi híp lại, nàng khẽ thì thầm: "A Yên... Khó chịu quá, tớ muốn ngủ với cậu."